Thành Phần Cá Biệt

Chương 14




Khối 6 thi cuối cùng, trước ngày thi, Ái Lạp nhận được tin báo mô hình 3D project của nhóm đã bị phá nát. Quỳnh Giao khóc lên khóc xuống, bảo thi xong là phải nộp rồi, mà mai thi, làm hôm nay không kịp. Sáu đứa đứng như trời trồng cạnh tủ trưng bày, nhìn giấy bị xé tan và vứt dưới sàn nhà mà không biết nên nói gì cho phải.

- Chắc chắn là tại Ái Lạp, cậu ta gây thù chuốc oán quá nhiều, chứ trước đây làm gì có chuyện này xảy ra?

Nim chỉ vào mặt Ái Lạp mắng, Quỳnh Giao đang khóc nghe thấy thế liền bật dậy cãi:

- Không có chứng cứ thì đừng đổ vạ vớ vẩn!

- Chẳng nhẽ tôi nói sai?

- Thôi được rồi, cứ cho như là tại tôi đi.

Ái Lạp mệt mỏi xoa đầu, cầm lấy cái chổi ở góc phòng bắt đầu quét. Lân và Ngọc Anh liếc nhau, cũng chạy đi tìm cái hót rác để dọn đống này. Xong xuôi, Ái Lạp nói với mọi người rằng mọi người có thể ra về, việc project này cứ để nó lo nốt. Lần trước nó hoàn thành xong mô hình của mình chỉ trong có nửa ngày nên Lân cũng tin, xin phép giao lại cho Ái Lạp. Ngọc Anh thì ngay từ đầu vốn đã chẳng quan tâm lắm, có người hứng hộ liền ngúng nguẩy bỏ về, lôi luôn cả Nim đi. Quỳnh Giao hơi lo lắng, con nhỏ theo sau Bảo và Ái Lạp đi dọc hành lang, miệng cứ há ra lại khép vào, lời nghẹn trong cổ họng không thốt lên nổi.

- Trưa nay tao về nhà mày được không?

- Hả, ừ...

Bảo hỏi, dường như việc đi qua đi lại nhà Ái Lạp đã dần trở thành một thói quen. Sau vụ "lột phao" ở khối 7 và 8, thủ phạm có lẽ sẽ sợ không dám làm gì khối 6. Có điều Ái Lạp vẫn sợ hắn ta đổi phương thức, mai khối 6 thi rồi, không phát hiện nhanh là cả Bảo cùng nó đều chết. Bây giờ cũng đã quá giờ tan học khá lâu, tại phải dọn đống hỗn độn kia nên mới mất nhiều thời gian như vậy. Ba đứa đi đến một đoạn gấp khúc, cửa các lớp đã được đóng kín, tuy nhiên Quỳnh Giao có chút tinh mắt, cô bé để ý được khoá ở cánh cửa kia mặc dù không có gì khác lạ nhưng thực chất lại chưa được bấm khoá.

Dù đây chỉ là một chi tiết vô cùng nhỏ nhưng Quỳnh Giao vẫn để ý, đủ để thấy cô bé này cẩn thận và tinh ý tới mức nào. Quỳnh Giao nhón chân chạy vội lên chặn trước Bảo và Ái Lạp, im lặng ra giấu chỉ vào cái khoá chưa bấm. Ái Lạp nhìn một lúc liền nhanh chóng hiểu ra, nó không nói hai lời liền trực tiếp mở toang cửa, xông vào bên trong.

Đây rõ ràng là phòng thi chuẩn bị cho ngày mai, trên khung kính hẵng còn dán tờ danh sách thí sinh, không thể nào có chuyện bác bảo vệ quên bấm khoá căn phòng quan trọng thế này được. Tiếng mở cửa lớn làm bóng dáng đang mải mê cắt dán cạnh bàn học giật mình. Phòng được kéo hết rèm, tầm nhìn bị tối, Ái Lạp không thể thấy rõ đối phương mặt mũi ra sao, hay trên tay anh ta đang cầm thứ gì. Bóng dáng thấy Ái Lạp liền kinh sợ, nhanh chóng ôm đồ đạc lao ra cửa. Quỳnh Giao đứng ngoài bỗng chốc hét lên:

- Tay anh ta cầm dao, Ái Lạp mau tránh ra!

Trong lúc Ái Lạp đang ngẩn ngơ vì lời nói của Quỳnh Giao thì bóng dáng đã xông tới, kèm theo là hai từ "cút đi" và cánh tay vung lên bổ thẳng hung khí vào người con nhỏ. Ái Lạp sững người, biết chắc chắn mình tránh không kịp, cam chịu hứng một nhát dao nhỏ vào tay, bù lại nó sẽ nhân cơ hội này đạp một đạp vào bụng bóng dáng.

Chỉ là không ngờ, tính toán của ai đó bị đổ bể hết. Ngay khi vật nhọn sắp chạm tới thì cả thân thể nó bị ấn vào tường, Bảo ôm chặt Ái Lạp, đưa lưng về phía cái dao. Hung thủ ban đầu vốn chỉ định giơ hung khí để doạ nạt tự vệ, không ngờ giữa chừng lại có thêm người xen vào, anh ta bị hoảng, đường dao cua loạn, trùng hợp cắm vào vai Bảo.

- A!...


Tiếng rên rỉ bật thốt từ cuống họng người đối diện. Ái Lạp được Bảo ôm lấy, nghe xong cơ thể liền run lên, mặt cắt không còn giọt máu. Phần dao được lôi ra khỏi vỏ dài tầm 3cm, may mắn Bảo mặc quần áo mùa đông dày nên không bị hứng hoàn toàn 3cm kia. Dù vậy, lưỡi dao chéo nhọn vẫn đâm được vào da thịt cậu, khi Ái Lạp rút dao ra, đầu dao có dính chút máu tươi.

Quỳnh Giao dùng thân thể mình chắn ở trước cửa cũng bị bóng dáng xô ngã, anh ta ôm mặt chạy ra ngoài, nhanh chóng đã biến mất khỏi tầm nhìn của ba đứa. Bảo đến lúc này mới chịu buông Ái Lạp ra, vai cậu có chút tê, bởi vì con dao nhỏ nên bị chọc chỉ đau hơn khi tiêm nhiều chút, không ảnh hưởng gì lắm. Bảo liếc sơ qua Ái Lạp, phát hiện nó cầm chặt con dao không buông, ánh mắt cứng ngắc dừng trên chất lỏng đỏ tươi dính ở thân dao, môi mím lại.

- May nhé, suýt thì vào giữa mặt, hỏng cả cái khuôn mặt xinh đẹp.

Bảo buông lời trêu trọc, thầm nghĩ Ái Lạp bình thường hùng hổ thế không ngờ vẫn chỉ là con nít. Nó bị doạ sợ đến nhường này, nếu lúc đó cậu không đỡ lấy nó, không biết nó còn hãi đến mức nào. Trái ngược với Bảo, trái tim Ái Lạp vẫn còn đang treo trên cành cây, nỗi hoảng hốt từ sâu trong tâm hồn trào ra khắp tứ chi, lớn đến mức khiến nó run rẩy siết chặt tay lại.

Ái Lạp đã rất sợ, vô cùng sợ, sợ muốn chết đi.

Khoảnh khắc thứ này cắm xuống vai Bảo, nó chỉ muốn xé xác cái đứa thủ phạm.

- Này, Ái Lạp!

- Chuyện này không vui đâu.

- Gì?

Bảo giơ tay lên, định chạm vào Ái Lạp liền bị nó gạt đi. Ái Lạp tức giậm ném phăng con dao vào bức tường phía đối diện, mắt hơi đo đỏ. Nó chỉ vào mặt Bảo mà mắng, giọng hơi lạc, nhưng từ ngữ vẫn rất rõ ràng:

- Sao mày ăn gì ngu thế? Tự dưng xông vào, may mà mới bị đâm một tí vào vai, nhỡ đầu bị đâm sâu vào đầu hay vào gáy thì làm thế nào? Mày có biết là chưa bao giờ tao thấy sợ như thế không? Khó khăn lắm tao mới có một đứa bạn tử tế, chơi vui như vậy, bây giờ mày mà có chuyện gì thì tao phải làm thế nào hả Bảo?

Sau đó câm như hến, không cách nào dỗ cho nó mở miệng được. Bảo đứng im tại chỗ, mắt cậu mở lớn, đơ luôn không biết nên nói gì làm gì. Hành động vừa rồi chỉ là phản xạ, có điều cậu lại không nghĩ Ái Lạp sẽ phản ứng mạnh mẽ như thế. Bảo hơi cuống, cố gắng muốn chạm vào Ái Lạp nhưng lần nào cũng bị nó gạt đi. Quỳnh Giao đứng ngoài cửa lồm cồm bò dậy sau cú ngã, chạy đi gọi bác bảo vệ để báo cáo về việc mới xảy ra.

Tới tận lúc bác bảo vệ đến xác minh sự việc và đưa mọi người về nhà rồi, Ái Lạp vẫn chưa chịu nói chuyện. Bảo ngồi trên xe của gia đình ngoái lại nhìn Ái Lạp qua cửa kính, thấy con nhỏ đưa tay xoa một chút hai bên mắt, nói gì đó với Quỳnh Giao. Vai nó hẵng còn hơi run rẩy, Bảo trông thấy thì hoang mang, tâm trí xáo trộn lên hết cả.

Cậu chưa từng nghĩ bản thân mình lại được Ái Lạp coi trọng đến thế.

***
Quỳnh Giao thừa hưởng cái gen quái dị từ ông ngoại, có thể nhìn thấy trong bóng tối. Ái Lạp biết được chuyện này liền hỏi ngay xem Quỳnh Giao có nhớ được mặt của tên đã đâm Bảo hay không, Quỳnh Giao mới trả lời có, nó đã lập tức gọi điện cho cô hiệu trưởng, đòi hỏi một cuộc gặp riêng. Với năng lực của bố, việc có số của ai đó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.


Tối ngày hôm đó web trường thông báo, ngoại trừ lớp 6A, toàn bộ học sinh đều phải có mặt ở trường vào buổi sáng hôm sau. Vì chiều mai khối 6 thi, nên nhẽ ra các khối còn lại sẽ được nghỉ. Sự việc diễn ra quá đột ngột, mục bình luận tràn ngập tiếng than vãn mắng chửi của đám học sinh. Lần này Ái Lạp không hiểu ăn phải bả gì, hành xử rất nghiêm túc lại năng suất lạ. Nó kể lại việc cho bố, nằng nặc đòi bố đến trường nói chuyện với hiệu trưởng. Ông Trịnh nhìn vành mắt đỏ ửng của con gái cưng, không thể không gật đầu đồng ý.

8 giờ sáng, sân trường đông nghịt người, các lớp các khối xếp hàng ngay ngắn, tay mấy bọn nhóc lớp 6 vẫn còn cầm quyển vở lẩm nhẩm bài. Tất cả mọi người nhìn thấy Ái Lạp đứng cạnh cô hiệu trưởng với khuôn mặt âm u, không hẹn mà cùng nảy sinh N ý nghĩ trong đầu, xì xầm bàn tán.

- Mời bác bảo vệ khoá cổng trường lại, các giáo viên hãy đi dọc các hành lang xem có em nào trốn ở trên lớp không ạ!

Cô hiệu trưởng nói, sau đó đưa luôn mic cho Ái Lạp, bản thân thì kéo một cái ghế ngồi lui xuống phía sau. Cô không ngờ Ái Lạp lại có hậu trường cứng như thế, ông nội con bé là nhân vật rất có tầm ảnh hưởng, trường ngại chẳng dám dây vào.

Ái Lạp gọi Quỳnh Giao lên, cầm cái mic đứng ở đó, đáy mắt ẩn ẩn sóng ngầm mãnh liệt. Quỳnh Giao hẵng còn bị cái khí thế hùng hồn này doạ sợ, đầu cúi xuống như gái nhà lành, nép sau lưng Ái Lạp.

- Các lớp tách ra làm hai hàng đi ạ, nam một hàng, nữ một hàng.

Đám học sinh tò mò không hiểu chuyện gì xảy ra, vô thức làm theo. Ái Lạp nói tiếp:

- Tôi gọi đến lớp nào, mời tất cả các bạn nam của lớp đó theo hàng đi lên trên này, sau đó lại theo hàng đi xuống ạ. Bây giờ mọi người có thể ngồi.

Nhìn đám học sinh lục đục ngồi xuống, Ái Lạp bình thản tiến lại cái ghế trống gần cô hiệu trưởng. Hàng nam sinh đầu tiên đi lên, Quỳnh Giao xem qua một lượt, lắc đầu ra hiệu không có. Ái Lạp lại gọi tiếp một lớp nữa, cứ thế lần lượt độ hơn nửa tiếng sau, tới khi hầu hết các nam sinh trong trường đã bị mò tới mò lui khắp mặt, Quỳnh Giao mới chịu dừng lại trước một anh khối 8.

- Chính là người này!

Người con trai ban đầu thấy Ái Lạp và Quỳnh Giao đứng trên bục đã lo rồi, sau khi bị chỉ đích danh liền hồn vía lên mây. Anh ta đứng bất động cảm nhận cả nghìn ánh mắt đổ dồn vào mình, run rẩy trước Ái Lạp đang từ từ tiến tới.

- Cái này là của anh hả?

Ái Lạp mỉm cười, nhỏ nhẹ hỏi, tay chìa ra con dao rọc giấy màu xám. Đàn anh khối 8 lắc đầu nguầy nguậy, nụ cười trên môi Ái Lạp lại càng đậm. Nó vô cùng oai phong đạp mạnh một nhát vào bụng đối phương khiến anh ta ngã ngửa ra đằng sau, lăn luống khỏi bậc tam cấp. Cả trường ồ lên, có vài đứa con gái còn cất giọng hét, cô hiệu trưởng hốt hoảng đứng dậy gọi bảo vệ đến ngăn chặn hành động của Ái Lạp.

Ái Lạp xách cổ áo của nam sinh, con dao trên tay nó xoay một cái, chạm vào da mặt đàn anh khiến anh ta run lẩy bẩy.

- Bà đây hận không thể cho mày ăn hành ngập mặt!


Con ngươi của Ái Lạp tràn đầy tử khí, nó buông nam sinh ra, ném con dao xuống cạnh. Anh ta khóc thét, bò dậy bỏ chạy, không may bị mấy bác bảo vệ bắt được, nước mắt thi nhau chảy trên làn da ngăm đen.

Trong số đám học sinh đang không ngừng toát mồ hôi lạnh ở dưới sân trường, thành viên bang Thống Trị Thế Giới cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến hết sức mạnh của đại tỷ. Chúng nó thi nhau nổi da gà, cứ ngỡ chỉ có mình đại ca là nguy hiểm, không ngờ đại tỷ nhà mình cũng chẳng kém, ngang nhiên triệu tập toàn bộ người trong trường để làm việc riêng như vậy, chỉ sợ ngoài tỷ ấy, cả trường này không còn ai có đủ khả năng.

Sau khi bị thẩm vấn, đàn anh khối 8 rốt cuộc cắn răng khai mình chính là người đã dán phao trong suốt cho mọi người. Các thầy cô không ngờ sự thật của việc này lại sâu xa đến thế, đồng loạt chĩa ánh mắt về phía Ái Lạp, trong lòng không biết là dâng lên tư vị gì. Cuối cùng, biên bản gian lận của tất cả các em học sinh dùng phao trong suốt bị huỷ, An vui muốn điên, ngồi cười như một con dở mò lên confession trường viết vài dòng khoe khoang đá xoáy:

"Haha, người nào từng chửi những học sinh bị bắt phao trong suốt, nói họ giả vờ chăm ngoan học giỏi thì sủa tiếp đi nào? Toàn bộ biên bản đã được huỷ rồi, đại tỷ của tôi giỏi quá đi à!"

Bên dưới lập tức có động tĩnh, cả tá người xông vào bình luận góp vui.

Cả một xô cứt: "Ngay từ đầu đã thấy chuyện này kì lạ rồi, bọn anh hùng bàn phím không chịu tìm hiểu kĩ mà phán như thánh, rõ ghét! Muốn úp xô cứt vào mặt chúng nó."

Nomnom: "Thường dân như tui đây cảm thấy em gái Ái Lạp quá ư là đáng sợ! Chỉ cần em gái ra tay, mọi chuyện vốn đang như thế liền chuyển sang hướng không ai ngờ tới."
> Reply: Đáng kính: "Cực đáng sợ ấy, Trí đầu gấu lớp mình với Toàn giang hồ lớp bên cứ luôn miệng con nhỏ là đại tỷ. Riêng tôi, mới đứng cạnh hai người đó thôi đã sợ chạy mất dép!"
> Reply: Abc: "Ủa Trí hoà đồng phết mà?"
> Reply: Đáng kính: "Không chỉ Trí và Toàn, rất nhiều nhân vật cá biệt ở trường mình cũng gọi con bé như vậy!"

Phưn Bê: "Chị là một trong những người bị oan, thật sự cảm ơn Ái Lạp rất nhiều!"
> Reply: Hùng thổ phỉ: "Anh cũng thế, cảm ơn nhiều."
> Reply: cHi lớN: "Cảm ơn +2"
> Reply: Chờ anh trong sa ngã: "Cảm giác được em gái nhỏ sờ vào người thật là thung thướng. Cảm ơn +3"

Hoàng Quốc Việt: "Ủa đại tỷ là ai vậy? Tôi mù thông tin rồi à?"
> Reply: Tôi là gốc cây đa: "Là con bé hôm nay đạp bạn ông một phát lăn khỏi bục sân khấu ấy!"
> Reply: Hoàng Quốc Việt: "À rồi, tôi cũng không ngờ cậu ấy sẽ làm ra việc như thế."

Nimmm: "Vẫn không ưa được "đại - tỷ", quá hống hách, dù người ta sai nhưng không được đạp người ta trước bao nhiêu người như vậy. Cô hiệu trưởng hẵng còn đang ở đó, không coi ai ra cái gì!"
> Reply: An Nguyễn: "Em đây là đang gato hả? Không thấy cô hiệu trưởng là người cho Ái Lạp làm chuyện này sao? Cô hiệu trưởng đã đồng ý, không đến lượt em phán xét."
> Reply: DramatixUtra :"Ừ nhỉ? Nhắc mới nhớ người triệu tập người là cô hiệu trưởng. Vậy cô hiệu trưởng là nghe theo lời Ái Lạp để làm sao? Ái Lạp kinh khủng quá đi..."

Trai thẳng 1000‰: "Hôm thi thấy Ái Lạp mở cửa bước vào ngầu như chó, sau đó cả phòng nhìn em lôi cả tá phao ra khỏi người mấy bạn đứng trên bục. Hoá ra em đã nghi ngờ chuyện này ngay từ đầu, cứu được bao nhiêu người. Mẹ kiếp ông đây muốn lập fanclub :))"
> Reply: Dingdingdangdang: "Xin slot"
> Reply: An Nguyễn: "Xin slot +1"
> "Xin slot + 163"


Thấm tử: "Nghi vấn Ái Lạp thuộc bang Thống Trị Thế Giới, giọng nó hôm nay nói trên mic giống giọng phát thanh đợt trước cực kì. Nhất là hôm thi bị hoãn mấy phút mà có người nói chen vào loa phát thanh ấy, cũng vẫn là giọng ấy."
> Reply: Nạnh nùng như tủ nạnh: "Nah... không có chuyện đấy đâu. Nó mới lớp 6, còn Trấn Lột thì toàn lõi đời. Nếu thật sự Ái Lạp là người phát thanh hôm đấy thì chắc là nó nghe theo lời ai đó sai khiến thôi."

Và cả ngàn bình luận khác.

***
Sáng hôm sau khi kết thúc kì thi, năm đứa làm project khối 6 phải tập trung ở trường. Thế nhưng thay vì Ái Lạp, bốn đứa còn lại chỉ thấy ba thằng con trai khệ nệ bê bộ mô hình hoàn chỉnh đến. Liên tục một tuần tiếp theo không thấy bóng dáng của Ái Lạp trên lớp, lòng Bảo trở nên rối bời, cứ trông cái chỗ trống bên cạnh mà thở dài ảo não.

Đến cuối tuần, ai đó có vẻ không chịu nổi, đứng trước cửa nhà Ái Lạp mà không biết nên bấm chuông hay không. Bảo ngó qua cửa sổ, thấy ngoại trừ phòng bếp ra thì đèn các phòng đều tắt. Cậu cắn môi, đánh liều nhấn vào cái nút bên góc, đợi một lát thì thấy có người chạy tới. Bác giúp việc nhận ra người quen, vui vẻ nói với Bảo rằng hôm nay tuy là thứ bảy nhưng ông bà Trịnh vẫn bận nên không có nhà, còn Ái Lạp đang ngủ trên phòng, Bảo đến chơi tiện thể lên gọi nó dậy hộ bác.

- Tuần vừa rồi sao bạn ấy lại nghỉ học ạ?

- À, không biết nữa! Tự dưng cô chủ nói không muốn đến trường, ông bà chủ cũng cho cô ấy nghỉ luôn.

Bảo gật đầu, đi lên phòng ngủ của Ái Lạp. Đèn trong phòng không bật, tường sơn màu vàng kem ấm áp. Bảo liếc qua đống chăn gối ở trên giường, dưới đất bừa bãi nào quần áo, chó bông các loại. Tướng Ái Lạp ngủ rất xấu, cuộn chăn vài vòng quanh người, cơ thể co quắp như con tôm, gối trong lòng con gấu to bằng người lớn để ngủ. Trên tường, điều hoà chạy ro ro, vài vệt nắng hở ra từ rèm cửa chiếu xuống khiến cho căn phòng lờ mờ ánh sáng.

Bảo rón rén bước qua đống hỗn độn dưới sàn, suýt thì vấp phải cái áo ngã dập mặt xuống đất. Cậu ngồi ở mép giường, yên lặng nhìn Ái Lạp vẫn còn say giấc. Bất chợt, nó cựa mình, một cái tay quơ ra đụng trúng chân Bảo liền bị cậu giữ lại, bao trong lòng bàn tay.

Ái Lạp được cái to mồm, ngược lại bàn tay thì nhỏ tí xíu. Bảo so so, phì cười phát hiện cả ngón của nó mới dài bằng hai đốt của cậu. Song, có vẻ cậu kéo tay nó mạnh quá khiến con nhỏ trở mình, cái miệng chóp chép lẩm bẩm:

- Đừng có nắm tay, con gái không được dễ dãi...

Động tác của Bảo chậm lại, ngờ ngợ trước lời nói của Ái Lạp. Vẫn câu hỏi cũ, Bảo không tin trên đời có đứa nào ngây thơ như thế, hoặc là nó cố tình nói vậy cho cậu nghe, hoặc là nó thật sự bị đần. Dường như đã biết sẵn đáp án, Bảo đan tay vào tay Ái Lạp, nhẹ nhàng đặt nó kề sát miệng, khoé môi nhếch lên một độ cong vừa đủ:

- Mày có nhớ tao từng nói tao sẽ không hiểu nhầm hay thích mày chỉ vì sự dễ dãi của mày không?

- ....

- Bây giờ tao rút lại, cho nên cứ cẩn thận đấy.

Trong giấc mơ, Ái Lạp có cảm giác tay bị siết chặt, tới lúc tỉnh dậy, hơi ấm trong lòng bàn tay vẫn còn vương vấn. Ái Lạp giơ cánh tay đó lên nhìn một lúc lâu, cố gắng tìm tòi chút gì còn sót lại, thế nhưng nó nhận ra, tất cả chỉ là ảo giác.

***
Đôi lời tác giả: Vậy là bạn nhỏ Bảo đã chính thức cút về chuồng dồi nhaaa!

Tui nghĩ mãi mà không biết nên cho Bảo phát hiện tình cảm của mình như thế nào. Tại tôi nhận ra Ái Lạp với Bảo chơi với nhau cứ như chơi xã giao, chơi vì ngồi chung bàn. Trong khi cả hai đứa đều là người bạn đầu tiên của nhau, vậy mà vẫn dừng ở xã giao thì hơi uổng phí. Cuối cùng thì tui đã chọn cách cho Bảo biết là Bảo rất quan trọng trong lòng Ái Lạp, để mối quan hệ này tiến thêm một bước, đó là bạn thân, bff, friendzone :) Chúc mừng Bảo đã bước vào kiếp làm culi như Minh đã từng :)))))