Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 235: Lợi Sắt Răng Đồng




Câu hỏi này vừa ra, trong phòng liền hoàn toàn yên tĩnh.

Trịnh Thiện Hành mím môi, liếc qua Vương Huyền Đạo một cái, chỉ thấy trong mắt của nhau đều tràn đầy ý cười, chỉ thiếu chút nữa là cười ra tiếng rồi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng xoay đầu qua một bên.

Không thể không nói, lời này của Hàn Nghệ thực sự là quá tuyệt, mà chỗ tuyệt nhất không phải ở chỗ lời này của hắn tinh diệu cỡ nào, mà là vì hắn đã tìm đúng đối tượng để nói.

Hàn Nghệ tuy rằng không hiểu lịch sử, nhưng hắn biết hỏi nha, hắn đã hỏi thăm ra được Chử Toại Lương là một người như thế nào. Ông ta là một vị thần tử chính trực, thích biện luận với người khác, không phải kiểu gian thần khẩu phật tâm xà, là người khá giống với Ngụy Trưng. Chỉ là không có cương mãnh và nguyên tắc như Ngụy Trưng thôi.

Lúc trước Lý Thế Dân muốn tế trời, Ngụy Trưng thậm chí dám tranh chấp với Lý Thế Dân đến mức mặt đỏ tía tai, chỉ xém chút nữa là có đánh nhau rồi. Mà Chử Toại Lương chính là do Ngụy Trưng đề cử cho Lý Thế Dân, đây là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, vật họp theo loài nha. Ngụy Trưng chung quy không có khả năng đề cử một tên nịnh thần cho Lý Thế Dân rồi. Chử Toại Lương cũng đã gió lời ngăn cản Lý Thế Dân tế trời, mãi đến khi chết Lý Thế Dân vẫn không có tế trời thành công.

Lúc trước Chử Toại Lương là làm chức gì nào, chính là chuyên môn ghi chép mỗi tiếng nói cử động của Lý Thế Dân. Cho nên ông ta thường xuyên phải đốc thúc Lý Thế Dân mỗi khi định làm gì đó, luôn phải cân nhắc xem việc ấy liệu có lưu lại ấn tượng nào không tốt cho mọi người không, đồng thời cũng thường khuyên nhủ Lý Thế Dân phải cẩn thận, nói là khuyên, kỳ thực chính là đe dọa, phàm là nhìn thấy cử chỉ không biết xấu hổ của Lý Thế Dân, liền đe dọa Lý Thế Dân, nói rằng ngài mà làm như thế, không chừng sẽ để lại tiếng xấu muôn đời nha.

Mấy lời gián ngôn của mấy vị trực thần, chắc chắn không phải là lời gì hay ho rồi, bởi vì trách nhiệm của họ là chỉ trích sai lầm của hoàng đế.

Hoàng đế là ai cơ chứ, thiên hạ này ông ta là lớn nhất.

Hàn Nghệ ta chỉ là một bách tính, không phải là học từ những đại thần các ngươi sao, ngược lại còn học theo răm rắp nha. Một thần tử như ngươi dám sưa lai khuyết điểm của hoàng đế, thế thì tại sao ta lại không dám sưa lai khuyết điểm của ngươi cơ chứ.

Ồ, ngươi vạch ra khuyết điểm của hoàng đế, lại có thể bởi vậy mà thăng chức. Mà ta vạch ra khuyết điểm của ngươi, ta liền bởi vậy mà thăng thiên. Kém nhau chỉ một chữ, nhưng lại là một đường sinh tử nha. Chuyện khốn nạn thế này mà truyền ra, Chử Toại Lương nhà ngươi còn không ngại nói mình là một vị thần tử chính trực sao, còn gian hơn cả gian thần nha!

Lời này nói ra, Chử Toại Lương liền không dám động vào Hàn Nghệ nữa rồi.

Tuy nhiên Chử Toại Lương cung không phải tầm thường, ông ta nổi danh là ăn nói khéo léo. Có thể nói những thần tử như ông ta ở Đường triều đều là một bộ lợi sắt răng đồng, so ra thì Kỷ Hiểu Lam căn bản liền không coi là cái gì, dù sao hoàn cảnh của Thanh triều cũng khác với Đường triều, tại Thanh triều thì lợi sắt răng đồng chính là cái chết. Bởi vậy có thể nói Đường Tống là hai triều đại văn minh nhất lịch sử Trung Quốc, không phải hoàng đế muốn làm gì cũng được.

"Ngươi nhiều lần nói ngươi vạch ra khuyết điểm của ta, vậy ta hỏi ngươi, ta rốt cục có khuyết điểm gì? Ngươi thử nói nghe một chút."

Chử Toại Lương đầy hứng thú nói. Rất lâu rồi ông ta không có gặp phải đối thủ, lòng háo thắng liền nổi lên rồi, cung không để ý tôn ti địa vị, liền cùng tranh luận với Hàn Nghệ.

Mà ông ta cũng biết, chỗ duy nhất có thể chuyển bại thành thắng. Chính là một từ "Khuyết điểm" này.

Nếu ông ta thật sự có khuyết điểm, vậy ông ta liền thua. Bởi vì Hàn Nghệ đều đã mang ra Thái Tông Thánh Thượng rồi, ông ta đâu còn dám dùng thân phận để áp chế Hàn Nghệ nữa, chỉ có thể giảng đạo lý với Hàn Nghệ, nhưng nếu như Hàn Nghệ không nói ra được khuyết điểm của ông ta, như vậy Hàn Nghệ chính là vu tội đại thần, đây cũng không phải là tiểu tội nha.

Lúc này Hàn Nghệ càng không sợ hãi. Bởi vì hắn đã chặt mất vũ khí sắc bén nhất trong tay Chử Toại Lương rồi, liền nói: - Hành động này của Hữu Phó Xạ, không khác gì giặc cướp cả. Trong lòng cười thầm, ta liền mắng ngươi là giặc cướp đấy. Ngươi làm gì được ta chứ?

Chử Toại Lương hừ lạnh: "Ta muốn cày cùng máy dệt vải của ngươi, chính là suy nghĩ vì muôn dân thiên hạ, không phải vì lợi ích của cá nhân ta, nếu như cày Hùng Phi kia ở trong tay ngươi, cho dù tâm địa của ngươi tốt đến đâu, ngươi nhiều nhất cũng chỉ tạo phúc đươc cho một nhóm bách tính mà thôi, thế nhưng nếu là do triều đình mở rộng, như vậy có thể tạo phúc cho bách tính khắp thiên hạ, bên nao năng bên nao nhe, ngươi hẳn phải biết. Ta thấy ngươi vẫn là vì tư lợi của bản thân mình, bởi vậy mới chống chế mọi cách."

Đám Trịnh Thiện Hành nghe thấy thế đều là liên tiếp gật đầu.

Thời bấy giờ năng lực của tư nhân là quá nhỏ, giao thông bất tiện, tin tức khó có thể truyền đạt, cày Hùng Phi này rơi vào tay Hàn Nghệ, cho dù Hàn Nghệ có lợi hại đến mấy, cũng khó có thể mở rộng ra, nhất định phải dựa vào triều đình. Hơn nữa Chử Toại Lương muốn những thứ này, đối với cá nhân của ông ta mà nói, cũng không có quan hệ đến lợi ích quá to lớn.

Chử Toại Lương quả nhiên truyệt không phải hư danh.

Khó a!

Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo cũng muốn nhìn một chút Hàn Nghệ sẽ phản bác như thế nào.

Hàn Nghệ đột nhiên hướng về Trường Tôn Vô Kỵ nói: "Quốc Cữu Công vốn tinh thông luật pháp Đại Đường ta, đồng thời chính là một trong những người sáng tác luật pháp Đại Đường ta, xin hỏi Quốc Cữu Công, bên trong luật pháp Đại Đường, liệu có một khoản nào nói rõ, chỉ cần quan lại vì tạo phúc cho bách tính, liền có thể cướp đoạt tài sản của người khác."

Trường Tôn Vô Kỵ chính là người chủ trì chỉnh ly "Đường luật sơ nghị" và "Trinh Quán luật". Ông ta cung bỏ ra khá nhiều công sức, tất nhiên đối với luật pháp Đại Đường là rõ như lòng bàn tay, lắc lắc đầu nói: "Điều này thì không có."

Coi như là có, cung không thể nói như vậy nha!

Thốt ra lời này xong, Trường Tôn Vô Kỵ đột nhiên phản ứng lại, đang muốn bổ sung.

"Đa tạ Quốc Cữu Công cho biết."

Hàn Nghệ chắp chắp tay, căn bản không cho ông ta cơ hội, cười nói: "Có câu là, không quy củ, không vuông tròn. Bất kể nói thế nào cày Hùng Phi đều là do tiểu dân sáng tạo ra, tất nhiên là thuộc về tiểu dân, đây là không thể tranh luận. Đúng, co thê Hữu Phó Xạ là suy nghĩ vì bách tính thiên hạ, nhưng ngài cung xác xác thực thực bởi vậy mà cướp đoạt tài sản của tiểu dân. Liên quan với điểm này, triều đình cũng chưa từng nêu rõ quy định: Hữu Phó Xạ chỉ cần dựa vào một câu nói, là có thể tùy ý cướp đoạt đồ vật của người khác.

Nếu có một ngày, lại có quan viên đến gặp tiểu dân, nói là phát sinh thiên tai, muốn tiểu dân giao ra một nửa lương thực trong nhà để giúp nạn thiên tai. Nếu như tiểu dân không giao, ông ta cũng tương tự có thể nói. Ta là vì tạo phúc cho bách tính, ngươi không đói chết được, thế nhưng những bách tính kia thiếu một miếng cơm này, liền có thể chết đói nha. Vạn nhất, lương thực vừa muốn giao ra xong, bất ngờ lại tới một vị quan quân khác, nói chỗ nào đó phải đánh trận, thiếu hụt quân lương, muốn tiểu dân giao ra số lương thực còn lại, bọn họ cũng tương tự có thể nói, chúng ta là vì bảo vệ bách tính thiên hạ, ngươi không có cơm ăn, nhiều nhất cũng chỉ là mất một cái mạng mà thôi, còn chúng ta là bảo vệ bách tính khắp thiên hạ nha, ngươi nên liều mình vì nghĩa.

Thậm chí có thể nói, một khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, triều đình liền có thể tùy tiện tăng thuế, ngược lại triều đình cũng có thể nói là vì thiên hạ bách tính nha. Thế nhưng tiểu dân chỉ muốn hỏi một câu, tiểu dân cung là bách tính, ngài liền một tên bách tính như tiểu dân cũng không bảo vệ được, ngài dựa vào cái gì để nói rằng mình có thể bảo vệ bách tính khắp thiên hạ.

Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ngài thân là Phó Xạ, không chỉ không lấy mình làm gương, làm việc lại qua loa như vậy, tổn hại luật pháp quốc gia, ỷ mạnh hiếp yếu, cho rằng thu được thành quả lao động của người khác, chính là chuyện đương nhiên. Hơn nữa ngài thậm chí ngay cả một câu cảm kích cũng không có, về công về tư, đều không thoả đáng chút nào. Nếu để quan viên thuộc hạ của ngài nhìn thấy ngài làm như thế, chẳng phải là đều sẽ tranh nhau noi theo, tùy ý cướp đoạt tài sản của bách tính. Đến lúc đó pháp không ra pháp, quốc không ra quốc, tất sinh họa loạn, ngài liệu có xứng đáng với sự tín nhiệm lúc trước Thái Tông Thánh Thượng dành cho ngài không?"

Một câu nói sau cùng này, Hàn Nghệ hầu như là một hơi liền nói xong, hắn sợ rằng mình sẽ bị người đánh gãy.

Làm càn.

Trường Tôn Vô Kỵ nộ quát một tiếng, ông ta vốn rất muốn đánh gãy, thế nhưng Hàn Nghệ nói quá nhanh, không cho ông ta có cơ hội này.

Nói tới nước này, Hàn Nghệ cung không thèm đến xỉa nữa, sục sôi nói: "Tiểu dân tự biết không sống hết hôm nay, thế nhưng có mấy lời tiểu dân không thể không nói. Chỉ biết dạy người, mà không biết dạy mình, dùng cái gì phục người? Nếu như chỉ cho phép Hữu Phó Xạ chỉ ra khuyết điểm của Thái Tông Thánh Thượng, nhưng lại không cho phép tiểu dân chỉ ra khuyết điểm của Hữu Phó Xạ, đây chính là đại bất kính đối với Thái Tông Thánh Thượng, đối với Đương Kim Hoàng Thượng."

Trường Tôn Vô Kỵ đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng dậy chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Tiểu tử to gan, thực sự là không biết trời cao đất rộng."

Hàn Nghệ nói: "Xin hỏi Quốc Cữu Công. Thái Tông Thánh Thượng có từng nói như vậy với Ngụy công không?"

Trường Tôn Vô Kỵ hừ lạnh: "Ngươi cũng dám so mình với Ngụy Trưng sao? Trong lòng thì bổ sung một câu, còn giống như thực có nói qua."

"Tiểu dân cũng không dám so với Ngụy công. Chỉ là tiểu dân không phục, lẽ nào Đại Đường ta chỉ cho phép một mình Ngụy công nói thật sao?"

Hàn Nghệ vẫn theo lý tranh cãi.

"Ngươi...!"

Trường Tôn Vô Kỵ chỉ vào Hàn Nghệ, tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, kỳ thực vừa nãy ông ta sở dĩ lên tiếng trước tiên, cung là vì bảo vệ cho Hàn Nghệ. Bởi vì mấy câu nói vừa nãy kia của Hàn Nghệ, chỉ thiếu chút nữa liền đem Chử Toại Lương đánh thành gian thần rồi. Chuyện này nếu như để Chử Toại Lương mở miệng trước, khả năng sự tình liền không còn đường sống vẹn toàn nữa. Vì lẽ đó ông ta mới mở miệng trước, đem quyền chủ động nắm trong tay. Vậy mà không ngờ Hàn Nghệ lại điên rồi, nã pháo đầy đất khắp nơi, bảo sao ông ta không tức giận chứ.

Trái tim của Trường Tôn Diên đều sắp nhảy ra ngoài, gia gia y mà cũng phải rít gào lên thế này à? Người có thể chọc tức Trường Tôn Vô Kỵ đến mức như vậy, quả thật chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đám Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo thì càng không cần phải nói, mồ hôi lạnh cũng đã chảy khô, bắt đầu bốc ra mồ hôi nóng, cùng lúc lại cảm thấy sức chiến đấu của Hàn Nghệ tăng cao, trong lòng đêu nghĩ, có lẽ Thôi Tập Nhận thấy cảnh này, trong lòng chắc sẽ dễ chịu không ít. Dù sao Hàn Nghệ cũng dám đối diện tranh đấu cùng Chử Toại Lương, Thôi Tập Nhận nhà ngươi thì đáng là gì, cũng coi như là thua được an tâm đi.

Chử Toại Lương trầm ngâm không nói, ông ta cực kỳ muốn phản bác, trò tranh luận này là thứ ông ta am hiểu nhất.

Thế nhưng ông ta thật sự vô lực phản bác, nói cho cùng, mặc kệ là cày Hùng Phi, hay là máy dệt vải, đều là xuất phát từ Hàn Nghệ. Mà trong tiềm thức của ông ta cung xác thực cho rằng đây là chuyện đương nhiên, vừa rồi cung xác thực là lợi dụng thân phận để bức bách Hàn Nghệ.

Kỳ thực nói đi nói lai, chuyện này cũng cực kỳ bình thường, vốn bách tính là không dám không giao nha.

Thế nhưng nếu muốn tra cứu lên, vậy thì tất có vấn đề, nếu như Hàn Nghệ là tự nguyện cho ngươi, đó là một chuyện, nhưng nếu như Hàn Nghệ không chịu cho, ngươi lại buộc Hàn Nghệ phải giao ra, hơn nữa không hề có công văn của triều đình, vậy thì là đoạt.

Đây là lần đầu tiên Chử Toại Lương bị người nói cho á khẩu không trả lời được, sâu sắc thở dài, khoát tay một cái nói - Phụ Cơ huynh, xin bớt giận, dù như thế nào, hôm nay chúng ta đã không có cách nào động vào tiểu tử này rồi.

Trường Tôn Vô Kỵ cũng không cho là thế, hừ lạnh nói: "Ta cũng không tin không trị được tên tiểu tử vô tri này."

Chử Toại Lương xấu hổ nói: "Nếu như chúng ta làm gì hắn, chẳng phải là nói cho người khác, năm đó Thái Tông Thánh Thượng cũng có thể giết ta sao?"

Kỳ thực đạo lý này, nói trắng ra, chính là không nên bóc lột bách tính, Chử Toại Lương không chỉ đã từng nói điều này với Lý Thế Dân, mà còn nói với cả Đương Kim Hoàng Thượng Lý Trì nữa. Nếu như lần này ông ta làm như vậy, vậy tương lai ông ta làm sao có thể khuyên hoàng thượng nữa. Thậm chí càng nghiêm trọng hơn là, nếu hôm nay ông ta giết Hàn Nghệ, như vậy sau đó nếu như gián ngôn của ông ta mạo phạm hoàng thượng, hoàng thượng cũng có thể giết ông ta.

Sử dụng câu nói kia của Hàn Nghệ, chính là "Chỉ biết dạy người, mà không biết dạy mình, dùng cái gì phục người?"

Thân là một thần tử chính trực, mặc kệ trong lòng Chử Toại Lương có nguyện ý hay không, ông ta đều phải thời thời khắc khắc kiềm chế bản thân. Hoặc là ngươi tranh luận thắng, như vậy có thể trị Hàn Nghệ tội vu tội đại thần trong triều, nhưng nếu như ngươi tranh luận thua, ngươi còn muốn thô bạo vô lý, như vậy không chỉ có làm cho tín dự của ngươi bị ảnh hưởng, mà còn trực tiếp nguy hiểm đến quyền lực của ngươi. Dù sao đám Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đều còn ngồi ở chỗ này nhìn, bọn họ tuy rằng không có nhất quan bán chức, thế nhưng trưởng bối của bọn họ cũng không phải dễ chọc. Chử Toại Lương cũng phải suy nghĩ kỹ càng, người ở chỗ cao tất rét lạnh nha.

Hàn Nghệ thầm nói, thông minh! Chính là cái đạo lý này.

Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, không có lên tiếng rồi.

Hàn Nghệ trái một câu Thái Tông Thánh Thượng, phải một câu Thái Tông Thánh Thượng, ngươi nếu muốn động hắn, vậy thì phải thận trọng rồi.

Chử Toại Lương nhìn Hàn Nghệ, vừa tức giận vừa buồn cười nói: - Khá lắm, khá lắm, ta quả thực là khinh thường ngươi, được, lần này coi như là ta sai rồi.

Lời tuy như vậy, thế nhưng ông ta cũng không phục, bởi vì ông ta không tính tới Hàn Nghệ lại dám đột nhiên làm khó dễ, chuẩn bị không đủ, trước đó còn bị Hàn Nghệ làm cho tức đến váng đầu, do đó mới bị Hàn Nghệ đánh cho trở tay không kịp, thực sự là cả đời chơi ưng, ngược lại bị ưng mổ mắt, lật thuyền trong mương nha!

Hàn Nghệ chắp tay nói: "Dũng giả mạnh mẽ nhất trên đời, không gì bằng người biết sai có thể sửa. Hữu Phó Xạ lòng dạ rộng lớn, khiêm tốn nhận sai, chính là phúc của Đại Đường ta, tiểu dân vạn phần bội phục."

Chử Toại Lương hừ lạnh, nói: "Tiểu tử ngươi chớ đắc ý vội, ta sẽ nhìn chằm chằm tiểu tử ngươi, ngươi phải thời thời khắc khắc cẩn thận, nếu có nhược điểm để ta bắt được, ta nhất định sẽ công băng chấp pháp."

Cái này liền không có tất yếu đi à nha! Hàn Nghệ vội vàng nói: "Hữu Phó Xạ cần phải lấy thiên hạ xã tắc làm trọng a! Ngụ ý chính là, ngươi không thể mượn việc công làm việc tư nha."

Chử Toại Lương bật cười, vẫy tay nói: "Cái này liền không cần ngươi đề tỉnh ta."

Nói xong, ông ta lại hướng về Trường Tôn Vô Kỵ nói: "Phụ Cơ huynh, thời gian cũng gần như, chúng ta hẳn là lên lầu xem cuộc vui đi."

Trường Tôn Vô Kỵ nói: "Ngươi còn có tâm tình xem cuộc vui à?"

Chử Toại Lương nói: "Ta phải xem xem cái máy dệt vải kia có thật hữu dụng hay không, nếu như chỉ là đồ vật lấy lòng mọi người, ta liền hỏi tội tiểu tử này."

Giời ạ! Đây chỉnh là trần trụi trả thù nha. Muốn vu tội cho ai, lo gì không tìm thấy tội danh.

Hàn Nghệ mau mau phòng hờ nói: "Hữu Phó Xạ, trước đó tiểu dân đã viết rõ, vở kịch này chỉ là hư cấu, nếu như có liên quan đến ai, chỉ là trùng hợp."

Chử Toại Lương hừ lạnh: "Nếu như những kẻ mang tội giết người đều viết mấy chữ này lên trên người mình cung, vậy có phải ta cũng phải mở một mặt lưới hay không?"

"Ách!"

Chử Toại Lương hừ một tiếng, lại hướng về Trường Tôn Vô Kỵ làm ra động tác thỉnh, sau đó liền cùng Trường Tôn Vô Kỵ đi ra bên ngoài.

Ai, ngươi đây là già mồm át lẽ phải a! Hàn Nghệ còn muốn đuổi theo, Trường Tôn Diên đột nhiên gọi hắn lại: "Hàn Nghệ, thấy tốt thì lấy."

Hàn Nghệ sửng sốt, nhìn hắn một cái.

Trưởng Tôn Diên cúi đầu đi theo ra ngoài.

Chờ bọn họ vừa đi, Trịnh Thiện Hành liền cười ha ha nói: "Hàn tiểu ca, chỉ nói phần dũng khí này của ngươi, ta liền kém xa ngươi rồi. Bội phục, bội phục."

Vương Huyền Đạo hơi mỉm cười nói: "Ta chưa bao giờ từng thấy ai có thể làm cho Hữu Phó Xạ nói cúi đầu nhận sai cả, xem ra Ngụy công có người nối nghiệp rồi."

Hàn Nghệ khó chịu nói: "Hai vị, các ngươi cũng đừng bỏ đá xuống giếng, vừa rồi cũng không biết nói hộ ta hai câu."

Trịnh Thiện Hành nói: "Thực sự là xin lỗi, ta ngược lại cũng muốn, nhưng thật không có can đảm như ngươi."

Vương Huyền Đạo cung là trực tiếp nói: "Trịnh huynh cũng không dám, vậy ngươi cũng đừng hy vọng vào ta. Ta xin phép đi trước."

"Huyền Đạo, chờ ta."

Hai người có thể nói là chạy trối chết, tuy rằng bọn họ là quý tộc, Hàn Nghệ chỉ là bình dân, thế nhưng bọn họ còn thật không dám chơi cái trò đòi mạng này với Hàn Nghệ.