Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 230: Tuyệt Đối Là Hiểu Lầm




Không thể không nói, Hàn Nghệ lo lắng có chút dư thừa, Trịnh Thiện Hành là ai cơ chứ, sẽ để ý mười mẫu cùi này sao? Những đại gia tộc như bọn họ thứ khác có thể thiếu, chứ đất thì rất nhiều, huynh đệ cũng nhiều, à không, là hạ nhân nhiều, chẳng qua cá tính của Trịnh Thiện Hành tương đối độc lập, cho nên mới ra ngoài buôn bán.

Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, tuy rằng Hàn Nghệ và Trịnh Thiện Hành có mối quan hệ hợp tác, nhưng cũng chỉ là hợp tác mà thôi, cũng không phải là người một nhà, không có khả năng đem phương thức hoạt động của Phượng Phi Lâu chia sẻ hết cho Trịnh Thiện Hành, cái cần giấu thì vẫn phải giấu.

Nhưng mà, chuyện mua đất vẫn cứ tiến triển thần tốc, vượt ngoài dự tính của Hàn Nghệ.

Hai ngày liền chốt xong, bởi vì là đất là của Lý Tích, nên thủ tục phê duyệt rất, gần như là phê chuẩn trong nháy mắt. Chứ nếu là tình huống bình thường, đoán chừng phải mất nửa tháng.

20 quan!

Phượng Phi Lâu chỉ vẻn vẹn bỏ ra 20 quan, liền có thể mua lại khối đất tới mười mẫu này của Lý Tích, cái giá này cũng tương đương với một cái tiểu viện nằm ở hẻm Bắc lúc chưa xảy ra chuyện kia.

Tuy hẻm Bắc là ở trong thành, thế nhưng vị trí của mảnh đất kia cũng vô cùng tốt, rất gần với con đường chính vào thành, đi bộ đến cửa thành cũng chỉ mất nửa canh giờ.

Thật sự là địa thế nơi đó hơi xấu hổ, Lý gia vẫn luôn để đấy không cần, vì vậy bọn họ vừa thấy có người đến mua, không nói hai lời liền bán.

Đương nhiên, đây cũng không phải là trực tiếp mua từ Lý Tích, người ta là nhân vật cỡ nào chứ, làm sao lại quan tâm đến việc nhỏ thế này.

Nhưng những thứ trên đều không phải trọng yếu.

Hàn Nghệ cũng mặc kệ là mua từ ai, cứ khế đất tới tay là được, cầm khế đất lên cười nói: "Thực sự là có được mà chẳng tốn mấy công phu mà."

"Hàn tiểu ca, vì sao ngươi phải mua miếng đất này?"

Lưu Nga ở bên cạnh bất thình lình hỏi.

Nhưng Hàn Nghệ là ai cơ chứ, tập kích cỡ này, làm sao có thể moi được gì từ trong miệng hắn chứ. Hàn Nghệ liền nhìn Lưu Nga khẽ mỉm cười, nói: "Mặc kệ ta mua làm gì, nơi đây luôn có một phần của tỷ."

"Hàn Nghệ! Hàn Nghệ! Tiểu tử ngươi mau lăn ra đây cho ta."

Chợt nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng rống to.

Nguyên Liệt Hổ?

Hàn Nghệ hơi sững sốt.

Lưu Nga nghe thấy cái giọng điệu này, thấy dường như không phải là đến tán gẫu, cả người khẽ run run, sợ hãi nói: "Hàn tiểu ca, ngươi không phải lại trêu vào Nguyên công tử đó chứ."

Nàng vốn xuất thân từ cung kỹ, sợ nhất chính là trêu chọc phải những đại nhân vật này, phàm là đụng phải những việc này, nàng đều sợ đến hồn vía lên mây, thói quen này trong thời gian ngắn là không sửa được. Có lẽ đây là hậu di chứng nghề nghiệp đi.

Càng đòi mạng chính là, Hàn Nghệ dường như luôn trêu tới những người này.

Nhưng lần này Hàn Nghệ cũng không hiểu ra sao cả, oan uổng nói: "Ta không có mà!"

"Hàn Nghệ! Tiểu tử ngươi nếu không đi ra, ta liền đốt cái Phượng Phi Lâu này"

Trong viện vẫn truyền đến tiếng rít gào của Nguyên Liệt Hổ.

Bây giờ đã là gần giữa trưa, đám Tiểu Dã và Tang Mộc hiện giờ đang phụ giúp bên Phượng Phi Lâu, hậu viện chỉ có một ít nữ nhân, không ai dám lên tiếng, chỉ để yên một mình Nguyên Liệt Hổ ở đó kêu la.

Nguyên Liệt Hổ ngày thường chính là một bộ dáng mãng phu, Hàn Nghệ thật đúng là sợ gã làm ra được loại chuyện này, vội vàng đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

"Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng chịu lộ diện."

Nguyên Liệt Hổ vừa thấy Hàn Nghệ đi ra, nhất thời giận không kìm nổi, nhanh chân bước lên trước, hai mắt trợn tròn, chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Tiểu tử ngươi có phải là chán sống rồi không?"

Hàn Nghệ vốn tinh thông tâm lý học, liếc mắt là nhìn ra Nguyên Liệt Hổ không phải đang nói đùa. Nhưng hắn cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, không đến mức sẽ bị doạ sợ, vội vàng nhấc tay nói: "Chậm đã." Lại hơi mỉm cười nói: "Nguyên công tử nếu muốn đốt nơi đây, hoặc là muốn giết ta, chẳng qua là việc dễ như trở bàn tay, thế nhưng tốt xấu gì cũng nên để cho Hàn Nghệ chết được rõ ràng, ta tự hỏi chưa từng làm ra việc gì có lỗi với Nguyên công tử cả."

Nguyên Liệt Hổ cả giận nói: "Ngươi thật là gan chó lớn đấy, dám đùa giỡn cô cô của ta."

Lưu Nga đột nhiên quay đầu nhìn Hàn Nghệ, đây không phải là chuyện nhỏ nha.

Hàn Nghệ nghe thấy thế cả người đều choáng váng. Hắn sống hai đời, vẫn còn chưa từng đụng phải việc này, không thể tin nổi nói: "Nguyên công tử, ngươi... ngươi nói cái gì. Ta... ta đùa giỡn cô cô của ngươi?"

Nguyên Liệt Hổ sắc mặt dữ tợn nói: "Chuyện đã đến nước này, ngươi còn muốn giảo biện sao, thật là buồn cười."

Nếu như Hàn Nghệ có được thân cao hai mét, nhất định sẽ phun đầy mặt Nguyên Liệt Hổ. Bôi nhọ cũng đã đủ hại người, đã bôi nhọ lại còn kèm theo ý sỉ nhục nồng đậm như vâyh, thì lại càng thêm hại người.

Cô cô của ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, ta mà thèm đùa giỡn bà cô của ngươi sao, lão tử vẫn không có khẩu vị nặng như vậy. Hàn Nghệ biết mình không phải là kẻ tốt lành gì, ngẫu nhiễn cũng đùa giỡn đám Mộng nhi một chút, thế nhưng hắn còn không đên mức chạy đi đùa giỡn một bà cô lớn tuổi. Nếu như nói là đùa giỡn muội muội của Nguyên Liệt Hổ, vậy có khi hắn thật sự phải ngẫm lại, chính mình có làm qua việc này hay không, thế nhưng cô cô là tuyệt đối không có khả năng.

Xem ra ta chỉ còn có nuớc cảm tạ gã không có nói ta đùa giỡn bà nội gã rồi. Hàn Nghệ tự mình an ủi mình một câu, cười khổ nói: "Nguyên công tử, ta nghĩ trong này nhất định có hiểu lầm gì đó, ngươi cũng biết trong mấy ngày qua ta vẫn bận rộn chuyện cày Hùng Phi, ngoài chuyện đó ra, gần như đều không ra cửa mà. Ta thậm chí còn không có tiếp xúc với bất kỳ nữ nhân nào ngoài mấy người trong Phượng Phi Lâu. Chuyện này là thằng nào nói, ta muốn đối chất với hắn."

Nói vô cùng tự tin nha, hắn nghĩ thầm, làm sao có chuyện đó được, ta có bị điên đâu, tự nhiên chạy đi đùa giỡn cô cô ngươi làm gì, kể cả ta thực sự là không nhịn được, ta còn có thể đi đùa giỡn Phi Tuyết muội tử nha.

Nguyên Liệt Hổ cười lạnh nói: "Vậy ta lại hỏi ngươi, trước đó vài ngày ngươi có từng đi qua chợ Tây không?"

"Đi qua rất nhiều lần."

Hàn Nghệ thực sự gật gật đầu, lại nói: "Nhưng ta đều là đi mua đồ, không có nói chuyện với nữ nhân nào, cô cô của ngươi cũng không có khả năng đứng ở trên đường cho ta đùa giỡn nha."

Nguyên Liệt Hổ nổi giận nói: "Ái chà chà! Tiểu tử ngươi dám nói cô cô ta như vậy, ta muốn giết ngươi."

Người cũng có lúc nổi quạo nha.

Hàn Nghệ cũng nổi giận, nói: "Nguyên công tử, ngươi nếu là cố ý muốn giết ta, vậy ta cũng hết cách rồi, ngươi giết đi."

"Được lắm!"

Nguyên Liệt Hổ đột nhiên rút từ trong ngực ra một con dao găm.

Má ơi! Làm thật à! Hàn Nghệ nháy mắt liền đổ đầy mồ hôi, lại thấy Lưu Nga ở bên cạnh cũng bị dọa sợ choáng váng rồi, thầm mắng, nữ nhân ngu xuẩn này, cũng không biết lén chạy đi gọi Tiểu Dã đến. Đậu xanh! Tiểu Dã, không phải đệ nói rồi, sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ ta sao?

Lúc này cũng không còn cách nào, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi, cũng may hắn đã từng đối mặt với loại hiểm cảnh này nhiều lần rồi, dựa vảo bản năng liền nhanh trí hô to: "Giết đi! Giết đi! Luận xuất thân, ngươi là quý tộc, ta là bình dân, luận thực lực, ngươi cũng hơn xa ta. Nhưng mà Nguyên công tử, ta cảm thấy ngươi làm việc này quá không đàn ông rồi, ngươi muốn giết ta thì rất đơn giản, hà tất phải tìm loại cớ này, còn lợi dụng cô cô của mình nữa. Hừ, ta còn tưởng rằng ngươi cũng là một hán tử, hoá ra chỉ đến thế mà thôi."

Nguyên Liệt Hổ một tay tóm chặt cổ áo Hàn Nghệ, hung hăng nói: "Ngươi nói cái gì? Ta muốn giết ngươi mà lại cần phải lấy cô cô ta ra làm cớ à?"

Hàn Nghệ không sợ hãi chút nào, vẫn bình tĩnh nói: "Vậy thì lạ rồi, ta nói chưa từng làm việc này, ngươi lại cứ nói ta làm qua việc này. Bây giờ đao ở trên đầu, ta còn cần phải nói dối sao. Hàn Nghệ ta tuy chỉ là một kẻ bình dân, thế nhưng đạo đức cơ bản nhất vẫn phải có, sao có thể lại đi đùa giỡn phụ nữ nhà lành."

Thấy hắn nói cũng có lý. Nguyên Liệt Hổ liền sững sờ, ngay sau đó nói: "Vậy ngươi có từng đi qua Nữ Sĩ Các ở chợ Tây không?"

Nữ Sĩ các? Tên này nghe quen nha. Ai u!... Chẳng lẽ.

Khuôn mặt vốn đang tràn đầy tự tin của Hàn Nghệ nháy mắt liền trở lên cứng ngắt.

Nguyên Liệt Hổ nhìn thấy vẻ mặt này của Hàn Nghệ, nhất thời cả giận nói: "Thế nào? Ta có nói oan cho ngươi không?"

Hàn Nghệ đột nhiên ngẩn ra, trong cổ họng rên lên một tiếng, lộ ra vẻ cười trừ nói: "Vậy vị Mẫu Đơn nương tử kia, là cô cô của ngươi à?"

Nguyên Liệt Hổ vừa nghe, lập tức hét lớn: "Quả nhiên là ngươi, hừ hừ, ta sẽ không tha cho ngươi."

Lưu Nga bên cạnh trái tim cũng đã nguội lạnh, thầm mắng, điên rồi, điên rồi, thằng này thật sự điên rồi, ngay Nguyên Mẫu Đơn cũng dám đùa giỡn.

Con mẹ nó! Không phải chứ, mỹ nữ chân dài kia còn trẻ như vậy, sao lại thành cô cô của ngươi rồi, nói là tỷ tỷ của ngươi ta cũng không tin nha, ngươi rốt cuộc bao tuổi vậy, sao lúc nào cũng cuống cuồng thế. Mẹ nó, cái vấn đề bối phận này thật đúng là hại người rất nặng nha. Hàn Nghệ chột dạ muốn chết. Từ sau hôm đấy, hắn thật ra đã quên mất chuyện này, nhưng nếu Nguyên Liệt Hổ không nói là cô cô, mà nói là muội muội hay là tỷ tỷ, có lẽ Hàn Nghệ sẽ nhớ lại được. Bởi vì từ khi hắn đến Đường triều này, cô nương hắn đùa giỡn cũng không nhiều nha, đột nhiên cười ha ha, nói: "Nguyên công tử, thực sự là không nghĩ tới Mẫu Đơn nương tử lại là cô cô của ngươi, thực sự là quá khéo mà."

Nguyên Liệt Hổ hơi sửng sốt, lập tức nói: "Ngươi đừng có mà chuyển đề tài."

"Hiểu lầm."

Hàn Nghệ lắc đầu, nói: "Tuyệt đối là hiểu lầm."

"Ngươi nói hiểu lầm thì là hiểu lầm à?"

"Nguyên công tử, mạng của ta ở đây, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể lấy, nhưng xin cho ta giải thích chút đã." Hàn Nghệ mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có ngón út tay trái vẫn đang run run liên tục.

Nguyên Liệt Hổ thấy vẻ phong đạm vân khinh của Hàn Nghệ, thoáng sững sờ, thầm nghĩ, lẽ nào trong đó có ẩn tình khác, liền buông ra Hàn Nghệ, nói: "Được! Ta sẽ nghe ngươi giải thích, nhưng nếu ngươi có nửa chữ nói dối, thì ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt."

"Đó là đương nhiên."

Hàn Nghệ cười cười gật đầu, lại đưa tay nói: " Nguyên công tử, mời vào trong ngồi." Nói xong lại hướng về Lưu Nga nói: "Lưu tỷ, tỷ đi pha một bình trà ngon giùm ta." Nói xong, còn thuận tiện liếc mắt ra hiệu.

"Được được được."

Lưu Nga sợ đến vã mồ hôi lạnh, vội vàng xoay người đi về phía một gian phòng cuối hành lang.

Éc! Không phải chứ, tỷ định đi pha trà thật sao, ta là muốn tỷ mau gọi Tiểu Dã đến mà! Lão tử vẫn liên tục đề xướng tư tưởng tự do, tư tưởng tự do, chẳng lẽ một điểm hiệu quả cũng không có, vẫn là ta bảo sao thì làm vậy à? Hàn Nghệ rưng rưng nhìn bóng lưng của Lưu Nga.

"Ngươi còn đứng đực ra đấy làm chi?"

"Ồ, đến đây, đến đây."

Hàn Nghệ tâm muốn chết cũng đã có rồi, thằng Nguyên Liệt Hổ này bị điên nha, lúc trước tại Phượng Phi Lâu, gã suýt chút nữa liền giết chết Vi Quý rồi, huống chi là một bình dân như Hàn Nghệ.

"Mời Nguyên công tử ngồi."

"Ít nói nhảm đi!"

Xem ra chỉ có thể làm lại nghề cũ rồi, Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Không dối gạt Nguyên công tử, ta thật không biết Mẫu Đơn nương tử là cô cô của ngươi, thế nhưng cái này cũng không trọng yếu, bởi vì ta không chỉ không có đùa giỡn cô cô của ngươi, hơn nữa ta còn tán gẫu rất hợp ý với cô cô của ngươi đấy."

Nguyên Liệt Hổ hừ lạnh, nói: "Cô cô của ta là ai chứ, làm sao có khả năng hợp ý với một tên mở thanh lâu như ngươi."

"Chuyện này ngươi không thể không tin." Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Tuy rằng ta chỉ có duyên gặp mặt Mẫu Đơn nương tử một lần, thế nhưng khi đó ta vừa nhìn thấy cô cô của ngươi, liền thấy như tiên giáng trần, thế gian này sao có thể có nữ nhân hoàn mỹ như thế. Ta không nói lung tung đâu, chí ít Mẫu Đơn nương tử cũng có thể xưng được là văn võ song toàn, bậc cân quắc không nhường tu mi (phụ nữ không thua đàn ông), còn vẻ đẹp thì càng là khuynh quốc khuynh thành. Không biết tại hạ nói có sai không?"

Nguyên Liệt Hổ vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên, cô cô của ta há lại là người thường, nhưng mà khuynh quốc khuynh thành thì cũng không có quan hệ gì với ngươi."

Oa! Ta xạo l như vậy, mà ngươi cũng tin à, ta nếu mà không lừa ngươi sạch túi, thì đời trước đúng là ta lăn lộn vô ích rồi. Hàn Nghệ gật đầu cười nói: "Đó là đương nhiên, vậy không biết Nguyên công tử đánh giá tại hạ thế nào?"

Nguyên Liệt Hổ nhìn nhìn Hàn Nghệ, nói: "Tướng mạo bình bình, mặt không có mấy lạng thịt, gầy trơ xương, chẳng qua có tí khôn vặt."

Té xỉu! Ta khen cô cô của ngươi như thế, ngươi lại nói ta như vậy, thù này ta nhớ kỹ rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái. Hàn Nghệ trong lòng chửi má nó, ngón cái lại dựng đứng lên, khen: "Sâu sắc! Lời đánh giá này của Nguyên công tử thật là vô cùng sâu sắc. Nhưng cái này cũng phải xem là đang so với ai, tỷ như so với cô cô của ngươi thử xem, trước tiên là luận xuất thân."

"Ngươi xứng sao?"

Nguyên Liệt Hổ lập tức cắt ngang lời nói của Hàn Nghệ.

"Thế luận bộ dạng thì sao?"

"Với cái bộ dáng này của ngươi, mà cũng có mặt mũi đi so à? So da mặt còn tốt hơn."

Nếu như so với ngươi, ta có cái cọng lông gì không dám? Hàn Nghệ không thèm so đo với gã, nói: "Thế luận tài trí?"

"Cô cô ta có đại trí tuệ, ngươi chẳng qua chỉ là khôn vặt, không thể so sánh."

"Vậy thì luận thân thủ?"

"Với cái dáng dấp này của ngươi, cô cô ta chỉ dùng một tay cũng có thể đánh ngã."

Hai người một hỏi một đáp, Nguyên Liệt Hổ hơi không kiên nhẫn, nói: "Ngươi ít nói những lời nhảm nhí này nữa đi, muốn giải thích gì thì nhanh lên, ta mất kiên nhẫn rồi đấy."

Hàn Nghệ dang hai tay ra, cười nói: "Kỳ thực đúng sai thị phi, Nguyên công tử đã nói rõ ràng rồi."

Nguyên Liệt Hổ sửng sốt, nói: "Lời này của ngươi là ý gì?"

Hàn Nghệ nói: "Luận xuất thân, luận bộ dạng, cái này có thể là mỗi người một ý, nhưng luận tài trí, luận thân thủ, ta đều không bằng cô cô của ngươi, mà lúc đó ta lại đang ở trên địa bàn của nàng. Vậy xin hỏi Nguyên công tử, ở tình huống như vậy, ta dựa vào cái gì để đùa giỡn cô cô của ngươi?"

Nguyên Liệt Hổ há hốc mồm, hết sức ngạc nhiên.