Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 210: Tự Do Và Trói Buộc




Dịch: mafia777

Dương Mông Hạo không đi cùng bọn Hàn Nghệ ra hậu viện, mà nói muốn tìm bọn Tiểu Béo, bỏi vì có Vương Huyền Đạo ở chỗ này, gã không dám khoác lác. Đối với gã mà nói, giao lưu mà không thể khoác lác thì quả thật là giày vò, thế là gã quyết đoán lựa chọn tìm Tiểu Béo khoác lác.

Mà Hàn Nghệ, Dương Phi Tuyết, Vương Huyền Đạo thì đi tới hậu viện. Bởi vì mọi người đều ở trong lâu, cho nên hậu viện rất vắng vẻ, không có lấy một bóng người, ba người đi vào tiền sảnh ngồi xuống.

Hàn Nghệ rót cho bọn họ chén trà nóng xong, thuận miệng hỏi: "Vương công tử, sao ngươi lại đến cùng bọn thiếu công tử vậy?"

Vương Huyền Đạo nói: "Ta thấy Phượng Phi Lâu của ngươi đóng cửa nhiều ngày rồi nên muốn đến xem sao, nào ngờ gặp được Tiểu Mông và Dương tiểu muội ngoài cửa. Chẳng qua may mà có đến đây, bằng không thì sẽ không thể nghe được mấy câu biện luận kinh thế vừa rồi của ngươi."

Dương Phi Tuyết gật đầu nói: "Huyền Đạo ca nói không sai, tuy rằng có mấy câu không thật, nhưng thật sự nói rất hay, ta nghe thấy mà cũng muốn đến Phượng Phi Lâu làm việc."

"Đừng đừng đừng, Dương cô nương, cô ngàn vạn lần đừng nghĩ thế, bằng không thì ta thảm rồi." Hàn Nghệ bị hù đến mức vội vã ngăn chặn suy nghĩ này của Dương Phi Tuyết, sau đó nói: "Hai vị thật sự quá khen rồi, ta chẳng qua là một tiểu nông dân, hai vị đều là người đọc đủ loại thi thư, các vị nói như vậy, thật sự phù hợp sao?"

Vương Huyền Đạo nói: "Vì sao không phù hợp, nghe thấy mấy câu này của Hàn tiểu ca, ta mới biết mấy quyển sách đã đọc mấy năm nay đều là đồ bỏ, thực sự không đáng nhắc đến. Mấy câu này của Hàn tiểu ca có thể đuổi kịp thánh nhân rồi, chỉ là ta rất tò mò, tại sao ngươi phải làm như vậy?"

Xong rồi, xong rồi, một tên lừa gạt như ta đã thành thánh nhân rồi, Hàn Nghệ nghe thấy thật sự là xấu hổ vô cùng, làm sao còn nói được gì chứ.

Dương Phi Tuyết nói: "Việc này ta biết, bởi vì Hàn Nghệ có một giấc mộng vĩ đại."

"Giấc mộng vĩ đại?"

Vương Huyền Đạo tò mò nói: "Giấc mộng vĩ đại gì?"

"Khụ khụ khụ!"

Hàn Nghệ đỏ bừng cả mặt, vội vàng nói: "Giấc mơ nhỏ, giấc mơ nhỏ thôi, sao dám nói là vĩ đại, càng không cần phải nói đến. Thời tiết hôm nay không tệ, chúng ta vẫn nên nói chuyện canh tác vụ xuân đi."

"Tại sao không cần?"

Dương Phi Tuyết vốn dĩ có thái độ nửa tin nửa ngờ đối với giấc mộng vĩ đại này, về sau xem kịch nói rồi thì tin một nửa, hôm nay nghe thấy mấy câu này của Hàn Nghệ, thì càng tin tưởng không nghi ngờ, lập tức nói cho Vương Huyền Đạo biết về giấc mộng vĩ đại kia.

Xong rồi, xong rồi, lần này thật sự xong rồi.

Hàn Nghe sắp chôn đầu xuống bụng rồi, giấc mộng vĩ đại này của hắn, lừa gạt Dương Phi Tuyết thì dư sức, nhưng sao có thể gạt được Vương Huyền Đạo.

"Thì ra là thế."

Sau khi Vương Huyền Đạo nghe xong, chỉ khẽ gật đầu, hoàn toàn không lộ ra quá nhiều, lại nói: "Giấc mộng này, đích thực có thể nói là vĩ đại."

Dương Phi Tuyết vui vẻ nói: "Hàn Nghệ, ngươi nghe chưa, Huyền Đạo ca cũng cho rằng như vậy đó."

Nghe thấy Vương Huyền Đạo cũng tán thành, nàng dường như còn vui vẻ hơn bất cứ ai, thật sự không biết đây là giấc mộng của ai nữa.

Y rõ ràng là châm chọc mà! Vậy mà cô cũng nghe không ra, tại sao cô lại chỉ nghe hiểu lời nói dối của ta chứ? Hàn Nghệ sắp khóc rồi, cực kỳ lúng túng nói: "Thật ra thật ra cũng không thể nói như vậy, ta làm như vậy, hơn phân nửa là vì ta khá lười."

Vương Huyền Đạo tò mò nói: "Nói vậy là sao?"

Hàn Nghệ nói: "Nếu bọn họ đều là nô tì, mà ta là chủ nhân của bọn họ, vậy thì cái gì bọn họ cũng đều phải nghe theo ta, có phải không?"

Vương Huyền Đạo nói: "Thế không tốt sao?"

"Làm sao lại tốt chứ?"

Hàn Nghệ thở dài nói: "Phải, có lẽ như vậy sẽ tiết kiệm cho ta không ít sức lực, cơm dâng tận miệng, áo đến giơ tay, nhưng động thủ chỉ là một phần của lao động, động não cũng là lao động, hơn nữa có khi còn mệt hơn động não."

Vương Huyền Đạo trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi nói cũng không phải không có lý."

Là rất có đạo lý được không hả, ngươi chưa từng nghe qua à, mười người sáng tác, thì có chín người trọc đầu đó. Hàn Nghệ nói: "Nếu chuyện gì bọn họ đều nghe theo ta, chuyện gì nên làm sao, gặp tình huống nào cũng chạy đến hỏi ta nên làm sao."

"Nếu là thế, mỗi ngày ta đều phải nói cho bọn họ biết phải làm việc thế nào. Truyện đăng tại B N S, dkm lũ truyên phun copy, Mấy chục người nha, nếu mấy chục con trâu thì còn may, bởi vì trâu thì chỉ cày ruộng, nhưng người thì khác, ngươi có thể làm rất nhiều việc, nếu đều để ta suy nghĩ, thì phỏng chừng ta chưa đến ba mươi thì tóc đã rụng sạch cả rồi."

Dương Phi Tuyết nghe thấy thì cau hàng mày đen lại, sau đó lắc đầu nói: "Ngươi nói cũng không đúng, cha ta quản hơn vạn người, tóc cũng đâu có rụng sạch."

Bởi vì nô tỳ dưới tay cha ngươi không khác gì trâu cả, mỗi ngày đều làm những việc giống nhau. Hàn Nghệ cười nói: - Dương Công là Thứ Sử, sao ta có thể so với cha cô chứ.

Dương Phi Tuyết gật đầu nói: "Vậy cũng đúng."

Trong lòng nàng, Dương Tư Nột dĩ nhiên là anh hùng.

Hàn Nghệ mỉm cười, cũng không để ý, lại nói: "Nếu ta chỉ nói cho bọn họ biết nhiệm vụ mà bọn họ phụ trách và một số quy củ cơ bản, còn chuyện cụ thể làm sao, toàn bộ do bọn họ tự mình suy nghĩ, cho bọn họ đủ tự do, như vậy thì ta sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Hơn nữa cách mà ta nói cũng không nhất định là tốt nhất, bọn họ mấy chục người làm một việc, có lẽ sẽ có mấy chục cách làm, nếu có một hai suy nghĩ vô cùng có giá trị, thì ta đã lời rồi."

Vương Huyền Đạo cau mày nói: "Nhưng suy nghĩ của một người nếu nhiều thế thì rất khó khống chế, giống như các nàng Kim Ngọc Nhi của Phượng Phi Lâu các ngươi, những danh kỹ như các nàng tuy địa vị ti tiện, nhưng các nàng đều tự chuộc thân, không bị người ta khống chế nhiều, do vậy các nàng muốn đi liền đi."

"Nước chảy chỗ thấp, người hướng lên cao, việc này cũng không có gì không ổn." Hàn Nghệ cười nói.

Vương Huyền Đạo nói: "Vậy ngươi có thể vì thế mà mất đi một nhân tài, cũng có thể bị người ta thay thế."

Hàn Nghệ nói: "Mất đi một nhân tài, điều kiện tiên quyết là có một nhân tài thì ngươi mới có thể mất đi. Nếu bọn họ chỉ là một đám người nghe theo mệnh lệnh, thì tuyệt đối không thể coi là một nhân tài, không khác gì với trâu ngựa, quất một roi thì đi một bước."

"Cho nên cho dù là mất đi nhân tài này, nhưng cũng chứng minh ta từng có một nhân tài, nhân tài là vô giá, một nhân tài trong một ngày có thể tạo ra giá trị mà mấy chục mô tỳ cả đời cũng không thể tạo ra được, ví dụ như tại hạ."

Vương Huyền Đạo nói: "Nói có lý."

Oa! Nể mặt như vậy à! Y nói như vậy, Hàn Nghệ ngược lại hơi ngượng ngùng, nói: "Nói đùa thôi." Ngừng một lát, hắn tiếp tục nói: "Còn chuyện thay thế mà ngươi nói, đó vốn là định luật vĩnh hằng. Chuyện này ngày nào cũng xảy ra, tại sao ta lại cảm thấy sợ hãi, hơn nữa điều này cũng có thể thúc đẩy ta trở nên càng thông minh hơn. Nếu bọn họ đều là một đám nô tỳ không có suy nghĩ, ta thoải mái đó, nhưng ta có thể sẽ ngừng lại không tiến, tiến bộ là tương tác qua lại nha."

Vương Huyền Đạo nghe được nhíu mày trầm ngâm.

Dương Phi Tuyết nghiêng đầu, như thoáng suy nghĩ nói: "Ngươi nói rất có lý, nhưng tại sao những người đó lại phải làm thế, lẽ nào trên đời này chỉ có mình ngươi hiểu được đạo lý này?"

Toát mồ hôi! Nói thế hình như có chút sai lệch rồi, không thể tiếp tục nói được nữa. Hàn Nghệ hàm hồ nói: "Mỗi người đều có cách làm việc của mỗi người, không nhất định là ai đúng ai sai."

Dương Phi Tuyết nói: "Nhưng ta cho rằng cách làm của ngươi là đúng."

Vương Huyền Đạo cười khinh miệt một tiếng: "Bọn họ không phải là không hiểu, hoàn toàn ngược lại, bọn họ quá hiểu đạo lý này."

Dương Phi Tuyết tò mò nói: "Vậy tại sao bọn họ không muốn làm như Hàn Nghệ?"

Vương Huyền Đạo thở dài, đứng dậy chắp tay nói với Hàn Nghệ: "Hàn tiểu ca, nếu ngươi đã không sao, vậy ta cáo từ trước."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Hả? Ngươi phải đi sao, ngồi thêm một lát đi!"

"Lần sau đi."

Vương Huyền Đạo lại khẽ gật đầu với Dương Phi tuyết, sau đó rời đi.

Vẻ mặt Dương Phi Tuyết nghi hoặc nhìn Vương Huyền Đạo, nói: "Người này thật sự là kỳ lạ."

Đi rồi cũng tốt, tiếp tục nói nữa, thật sự không biết sẽ nói đến vấn đề gì, Hàn Nghệ cũng không muốn tiếp tục nói tới vấn đề này, nói: "Dương cô nương, gần đây cô vẫn tốt chứ?"

Dương Phi Tuyết sửng sốt, cười hì hì nói: "Hàn Nghệ, nói cho ngươi nghe một tin tốt."

Hàn Nghệ nói: "Tin tốt gì?"

Dương Phi Tuyết nói: "Bà nội ta gửi thư đến, nói đã giúp ta hủy bỏ hôn sự với Tần gia rồi."

Hàn Nghệ vui vẻ, nói: "Thật sao? Vậy thì thật đáng vui đáng mừng."

"Nói vậy cũng không sai." Dương Phi Tuyết đột nhiên lại thở dài, nói: "Nhưng trong thư bà nội ta nói, muốn nhị bá mẫu của ta giúp ta tìm một vị lang quân như ý ở Trường An."

Hàn Nghệ nói: "Vậy thì rất tốt nha! Tại sao cô lại thở dài, Trường An có rất nhiều đại tài tử, vừa rồi cô không nói sớm, Vương công tử chắc chắn quen biết không ít thanh niên tài tuấn, cũng có thể giúp cô giới thiệu."

Dương Phi Tuyết nhệch miệng nói: "Ta mới không thèm, ta muốn tự mình chọn, tốt nhất là giống như Thôi Tinh Tinh vậy."

Thôi Tinh Tinh?

Hàn Nghệ vuốt mồ hôi lạnh nói: "Đó chỉ là diễn kịch mà thôi, chuyện được sáng tác ra, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp thế."

Dương Phi Tuyết lập tức nói: "Ai nói không có, ta và ngươi chẳng phải cũng vậy sao."

"Hả?"

Hàn Nghệ trợn to hai mắt nhìn Dương Phi Tuyết, cô em này, đùa quá lố rồi.

Dương Phi Tuyết hình như cũng phát giác ra mấy câu này không ổn, vội vàng nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, ý của ta là, ta và ngươi quen biết chẳng phải cũng trùng hợp như vậy sao."

Cô nói như vậy, có thể khiến người ta không hiểu lầm sao. Hàn Nghệ chỉ lau mồ hôi, nhưng ngẫm nghĩ lại thì thật sự là thế. Thật sự với xuất thân của hắn và Dương Phi Tuyết, hoàn toàn không thể nào kết giao được, ngượng ngùng nói: "Vậy thì chúc cô sớm ngày tìm được lang quân như ý của cô."

Vẻ mặt Dương Phi Tuyết sầu muộn nói: "Nhưng nào có dễ dàng thế, bây giờ ta xuất môn một chuyến cũng không dễ dàng, còn không tự do bằng bọn Mộng Nhi."

Trước kia khi ở Dương Châu, nàng còn thường lén lút xuất môn, dầu gì cũng có thể cầu xin Dương Triển Phi dẫn nàng ra ngoài, nhưng ở Trường An dù sao cũng không phải nhà mình, nàng không thể tùy ý được nữa, thành thành thật thật làm một khuê tú đại gia, lặng lẽ ngồi không nhà chờ người khác tới cưới.

Trong lòng Hàn Nghệ thở dài, hắn hiểu Dương Phi Tuyết buồn rầu, nếu đổi lại là hắn, hắn thể nào cũng phát điên, nhưng hắn cũng không giúp được chuyện gì, cũng không biết nên nói gì mới được.

Hai người lại nói đến "Bạch sắc sinh tử luyến".

Một lát sau, Dương Mông Hạo đột nhiên đi vào, thúc giục: "Tỷ, chúng ta phải đi rồi, mẹ đệ sắp về rồi."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Có ý gì?"

Dương Mông Hạo nói: "Hôm nay mẹ ta đi thắp hương trong miếu, ta mới dám dẫn tỷ ta ra ngoài."

Dương Phi Tuyết đứng dậy, cười nói: "Hàn Nghệ, thấy ngươi không sao, ta yên tâm rồi, ta về trước đây. Nhưng trong mắt có vẻ không nỡ, nàng thật sự giống như phạm nhân trong nhà lao vậy, chỉ có thể thỉnh thoảng ra ngoài hóng gió một chút."

Hàn Nghệ đứng lên nói: "Ta tiễn cô."