Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 193: Kỳ Thị Không Chuyên Nghiệp




Dịch: mafia777

Hoa Nguyệt lâu

"Hai vị công tử đi thong thả. Chuyện hôm nay tiện tì thật sự xin lỗi hai vị, tiện tì tội đáng muôn chết. Mong hai vị công tử không để bụng."

"Nếu như còn có lần sau, thì Hoa Nguyệt lâu của ngươi đừng mở nữa."

"Dạ dạ dạ, tuyệt đối không có lần sau."

"Hừ."

Tào Tú đứng trước của nhìn xe ngựa của Vi thị huynh đệ rời đi. Trong mắt không khỏi lóe ra vẻ nham hiểm.

"Lẽ nào lại thế, tên tiểu tử thối đó đúng là vận may tốt, lần trước có quốc cữu công. Lần này lại là Lư quốc công. Đúng là tức chết ta đi."

Trở lại trong phòng, Tào Tú đập mạnh một cái xuống bàn, chửi thầm.

Đứng bên cạnh Tào Tú là một người phụ nữ gần ba mươi tuổi. Một gương mặt tươi cười, một đôi mắt cong cong, dường như lúc nào cũng cười. Vị này là Giả Tứ Mẫu của ngõ Trung. Đừng nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng ta, tâm địa nàng ta rất độc ác. Phàm là những người khách đến đại viện của nàng ta, tám chín phần mười đều bị nàng ta lừa gạt. Dương Mông Hạo hôm đó nói chính là người phụ nữ này. Nàng ta đồng thời là phụ tá đắc lực của Tào Tú.

"Tỷ, ta đã nói rồi. Chiêu này của tỷ không được việc, tỷ cố tình không tin. Cho dù là tỷ có thành công thì tên tiểu tử thối đó cũng không chết được. Giả Tứ Mẫu giọng kỳ quái nói."

Tào Tú hừ nói: "Ngươi nếu chỉ ở đó nói lời châm chọc, vậy thì quay về đi."

Giả Tứ Mẫu xấu hổ cười, lại nói: "Tỷ, tỷ đừng lo lắng, muội có một kế khiến cho tiểu tử đó vĩnh viễn không ngóc đầu lên được."

Tào Tú nói: "Vậy ngươi còn không nói."

Giả Tứ Mẫu liếc mắt nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có người, mới thì thầm nói: "Tỷ, hiện giờ thực phẩm cung cấp của Phượng Phi Lâu đều là của người khác, hơn nữa lại là một nhà. Đây là cơ hội của chúng ta."

Tào Tú đảo con ngươi, nói: "Ngươi nói tiếp đi."

Giả Tứ Mẫu nói: "Đám người đó đều là tiểu thương. Ai biết được đồ của bọn họ sạch hay không, nếu như Phượng Phi Lâu độc chết người. Tỷ nói xem có thể tiếp tục kinh doanh không?"

Tào Tú nói: "Ngươi nói là hạ độc?"

Giả Tứ Mẫu gật đầu nói: "Nếu như tỷ đồng ý. Chuyện này cứ giao cho tiểu muội đi làm là được."

Tào Tú cau mày nói: "Nhưng hiện giờ có rất nhiều con cháu quý tộc đến chỗ hắn xem kịch. Nếu xảy ra bất ngờ thì có thể sinh ra phiền phức lớn."

Giả Tứ Mẫu cười gian nói: "Chuyện này tỷ yên tâm, muội tự có cách."

Tào Tú trầm ngâm. Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

"Chuyện gì?"

"Giả Mẫu."

Người bên ngoài chỉ gọi một tiếng.

Tào Tú nhướn mày, nhìn Giả Tứ Mẫu nói: "Ngươi ra tiền sảnh đợi ta, nhớ kỹ, không có căn dặn của ta ngươi đừng có manh động."

Giả Tứ Mẫu hơi sững sờ, lập tức gật đầu. Sau đó đi ra ngoài.

Một lát sau, chỉ thấy một người mũ đen bước vào, là một người phụ nữ.

Tào Tú nhìn thấy người này vội vàng hành lễ, nói: "Tào Tú bái kiến Phụng Sứ."

Người tên Phụng Sứ ừ một tiếng, nhưng cũng không ngồi xuống, thản nhiên nói: "Có phải ngươi chuẩn bị đi đối phó với Phượng Phi Lâu?"

Tào Tú sững sốt, nhưng không lên tiếng.

Phụng Sứ cũng không hỏi lại, nói: "Chủ thượng có lệnh, không được làm bừa với Phượng Phi Lâu, còn bảo ngươi nghiên cứu kịch nói này. Tranh thủ sớm học được kịch nói này ra."

Tào Tú nói: "Không biết chủ thượng sao lại làm như vậy?"

"Hử?"

"Vâng, nô tỳ hiểu rồi."

Trong kinh doanh, hiện giờ kịch nói đang nóng như lửa. Hàn Nghệ phải tranh thủ cho kịp thời cơ. Mà không phải là lựa chọn nghỉ ngơi.

Nếu như có thể, Hàn Nghệ đương nhiên hy vọng như thế.

Nhưng Hàn Nghệ lúc đầu chuẩn bị không đầy đủ lắm, không thể duy trì phát triển. Dù sao thì người cũng là do hắn đi mượn. Bản thân đến người phục vụ còn không có. Hơn nữa hắn chưa từng làm kinh doanh. Với hình thức kinh doanh của Phượng Phi Lâu hiện nay, có rất nhiểu chỗ không được.

Hắn nhất định phải bình tĩnh, vạch kế hoạch. Kinh doanh nói thì dễ, chỉ là mua vào bán ra. Nhưng muốn duy trì không phải là chuyện đơn giản.

Hơn nữa mấy ngày gần đây xảy ra quá nhiều chuyện. Mọi người đều không kịp tiêu hóa, dưới áp lực mạnh như vậy. Là một tai họa đối với tinh thần.

Mặt khác là Mộng Nhi, Mộng Đình bọn họ, hiện giờ bọn họ quá nổi tiếng. Trong ngoài thành Trường An không ai không biết. Nhất định phải làm cho các nàng ấy bước chậm lại, đôi khi chạy quá nhanh có thể trẹo chân.

Nói tóm lại, Hàn Nghệ nhất định cần thời gian ba ngày này, bằng không, hắn cũng không chịu được nguy hiểm bị người khác ném trứng thối mà lên sân khâu tuyên bố một tin tức.

Một trong số đó là nghỉ ngơi.

Đêm đó, Hàn Nghệ bèn chuẩn bị một tiệc mừng long trọng. Chiêu đãi những người phục vụ và diễn viên đã tới giúp hắn. Chuyện gì cũng không cần nghĩ, tận tình ăn một bữa. Tuy hắn cũng trả tiền công cho bọn họ nhưng cho dù thế nào đám người này cũng là do hắn mượn về, nhất định phải khao người ta.

Ở trong bữa tiệc, hắn lại tuyên bố, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, toàn bộ tự do hoạt động, tùy cho các ngươi làm cái gì đều được, thả lỏng một chút. Bản thân hắn cũng cần thả lỏng một chút, cho đầu óc nghỉ ngơi một chút. Mấy ngày nay, kỳ thực áp lực hắn chịu đựng mới là lớn nhất.

Sáng hôm đó, ánh nắng tươi sáng, gió xuân ấm người. Hàn Nghệ mang theo Hùng Đệ, Tiểu Dã, còn cả đám người Tang Mộc đi dạo chơi ở chợ phía tây.

Đường triều sử dụng thể chế phường thị. Tức là nơi ở của bách tính và chợ hoàn toàn cách biệt. Bên cạnh đều dựng tường, ở cổng có binh sỹ canh gác, ban đêm thì đóng cửa. Giống như ngồi nha lao vậy! Nơi ở của bách tính thì không được phép kinh doanh.

Bởi vậy có thể thấy được thương nghiệp của Đường triều nguyên sinh tới cỡ nào. Hai cái chợ có thể gánh đỡ toàn bộ quy mô buôn bán của thủ đô.

Nhưng nói lại, đây không phải là kinh tế Đường triều lạc hậu. Chỉ là yêu cầu chỉ có vậy, vậy là đủ rồi, hơn nữa còn có thể ổn định trị an. Có điều Đường triều đã phát triền kinh tế nông thôn tới cực hạn. Tới triều Tống thì có chút quy mô kinh tế thị trường. Không phải là thể chế phường thị nữa, bên đường đều có thể kinh doanh.

Mặt khác, chợ Đông là xây dựng để phục vụ quý tộc, bên trong hơn nửa là bán các vật phẩm xa xỉ. Còn một số nơi ăn chơi xa xỉ, tỉ như Quan Kỳ Hiên. Xung quanh chợ Đông đều là phủ đệ của quý tộc.

Chợ Tây mới xứng đáng gọi là chợ, cách con đường tơ lụa không xa. Rất nhiều thương nhân Tây Vực, Ba Tư đều tới đây buôn bán. Nói cách khác là chợ Tây rất náo nhiệt, có thể mua nhiều đồ. Không phải chỉ là một ít hương liệu, trân châu bảo thạch những thứ xa xỉ đó.

Cho nên Hàn Nghệ lựa chọn đi chợ Tây.

"Đáng tiếc Mộng nhi tỷ tỷ bọn họ không thể tới. Hàn đại ca, chúng ta mua một ít thức ăn ngon mang về cho bọn họ nha."

Hùng Đệ mang theo cái lồng trúc lớn bên trong có Đại Thố và Nhị Thố, ngẩng đầu nói với Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ ha hả cười nói: "Được, dù sao hôm nay chúng ta cũng mang khá nhiều tiền, không dùng hết không được quay về."

Hắn quả thực không phải mẫu người tiết kiệm tiền. Cho dù hiện giờ hắn là một thương nhân nhưng vẫn ưa thích tiêu xài.

Tang Mộc bỗng nhiên chỉ về một ngõ nhỏ bên cạnh nói: - Ân công, chúng tôi muốn đi xem bên kia.

Hàn Nghệ nhìn theo hướng y chỉ. Thấy ngõ nhỏ này chuyên bán công cụ. Tang Mộc thích mua những thứ này. Nhưng Hàn Nghệ không thích thú với mấy thứ này, gật đầu nói: "Các người đi đi, buổi trưa tập hợp ở đây, chúng ta tìm một tửu lâu ăn uống một bữa."

"Ừ, chúng tôi biết rồi"

Tang Mộc ba người bọn họ bước vào ngõ nhỏ đó.

Hàn Nghệ mang theo Hùng Đệ, Tiểu Dã vừa phơi nắng vừa đi dạo xung quanh. Bên đường gặp không ít người đều chào hỏi hắn. Đám người này phần lớn đều là con cháu thứ tộc, chuyện xếp hàng hôm qua làm cho bọn họ trở nên hết sức tôn trọng Hàn Nghệ.

"Hàn tiểu ca đi dạo à."

Chỉ thấy một người thanh niên đang dắt một tiểu cô nương chừng 4-5 tuổi bước từ bên cạnh lại, nhìn Hàn Nghệ nhiệt tình vẫy tay.

"Đúng rồi, đây là muội muội của ngươi?"

"Hàn tiểu ca nói đùa, đây là con gái ta."

Akhụ khụ khụ. "Xin lỗi, xin lỗi. Con gái ngươi thật đáng yêu. Kêu thúc thúc."

"Hừ"

"Ác"

"Xin lỗi, con gái ta còn chưa hiểu chuyện."

"Không sao, không sao..."

Hàn Nghệ lau mồ hôi, thầm nghĩ. Người này không lớn hơn ta mấy tuổi. Nhưng không ngờ là con gái đã lớn như vậy rồi, xem ra ta lỗi thời rồi. Lại nhìn Hùng Đệ trêu ghẹo nói: "Tiểu Béo, hôm nay đệ đừng có như lần trước, loạn bắt chuyện."

Hùng Đệ nghi ngờ nói: "Bắt chuyện như thế nào?"

Hàn Nghệ cười nói: "Chính là nói chuyện với người con gái lạ."

Tiểu Dã nghe vậy cười ha hả.

Cái mặt béo của Hùng Đệ như biến thành đít khỉ, bĩu môi nói: "Vậy nếu người khác bắt chuyện với đệ thì sao?"

Tên tiểu từ này không biết là lấy tự tin từ đâu ra. Hàn Nghệ ha hả nói: "Cái này có thể có, nhưng vấn đề là không có người muốn bắt chuyện với đệ."

Hắn vừa dứt lời, bỗng nghe thấy một giọng trong trẻo hô lên: "Tiểu Béo ca, Tiểu Béo ca."

Thoạt nghe là tiếng của nữ nhi.

"Ý, ai đang gọi ta vậy?"

Hùng Đệ nhìn chung quanh một chút.

Hàn Nghệ cười nói: "Đệ cùng đừng tự mình đa tình. Toàn thế giới đâu phải một mình Tiểu Béo đệ."

"Tiểu Béo ca, trên này, trên này."

Hùng Đệ nghe vậy bèn nhìn lên phía trên bên trái. Chỉ thấy trên một tiểu lâu của một tòa nhà hai tầng, mái nhà cong vút, ngói xanh dưới ánh mặt trời, lóa ra ánh sáng trong suốt, trông rất quý phái. Lúc này trên cửa sổ của lầu hai. Một thiếu nữ 17-18 tuổi đang vẫy tay với Hùng Đệ.

"Tỷ tỷ, cô đang gọi ta sao?"

Hùng Đệ thật thà hỏi.

Nữ nhân kia gật đầu nói: "Đúng, là ta gọi ngươi. Ngươi lên đây ngồi, ta mời ngươi ăn cơm."

Lúc này bên cạnh lại có một thiếu nữ bước tới. hì hì cười nói: "Tiểu Béo ca, mau lên đây."

Hai nữ nhân này dáng người đẹp đẽ, có thể coi là hai mỹ nữ.

Lại nghe được trên lầu truyền xuống mấy tiếng cười khanh khách.

Rõ ràng là không chỉ có hai nữ nhân kia trên lầu.

Không phải chứ, nữ nhân của Đường Triều đều không phóng túng như vậy sao? Ban ngày ban mặt mà đứng ở phố gọi trai, cho dù có thế thì cũng đừng gọi Tiểu Béo a. Tiểu Béo còn chưa hiểu gì, có lẽ còn chưa mọc lông! Các người muốn gọi thì gọi ta a, Hàn Nghệ ngẩn tò te, cùng với Tiểu Dã, hai người ngơ ngác nhìn nhau.

- "Đây là thói đời gì!"

Hùng Đệ gãi đầu, nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn đại ca, đệ có nên đi không?"

"À."

Hàn Nghệ vẻ mặt vẻ xấu hổ, hắn còn mới vừa nói, nếu như có người bắt chuyện thì cứ việc lên. Thầm nghĩ, nhiều gái như vậy, một mình ngươi cũng không làm được hết. Dù sao cũng không có việc gì, đi lên gặp gỡ các mỹ nữ cũng không tệ. Cười ha hả nói: "Đương nhiên là đi, từ chối lời mời của mỹ nữ là một chuyện hết sức không lịch sự. Đi đi, đi đi."

Nhưng trong lòng lại than thở, Hàn Nghệ ơi Hàn Nghệ, ngươi trở lên kém cỏi như vậy từ lúc nào thế, tán gái còn phải ké Tiểu Béo.

Sau khi Hùng Đệ được Hàn Nghệ cho phép. Lập tức nhìn hai nữ nhân trên lâu nói: "Hai vị tỷ tỷ đợi một chút, chúng tôi lên ngay đây."

Ba người lên bước vào trong lầu.

"Đợi chút."

Trước cửa một người cao to lực lưỡng, thân hình cao lớn bỗng nhiên đưa tay ra, chặn Hàn Nghệ và Tiểu Dã lại, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, các ngươi không thể vào."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Tại sao?"

Mãnh hán kia đưa tay ra gõ vào một ván gỗ dựng đứng.

Hàn Nghệ nghiêng đầu qua nhìn, bỗng thấy một luồng khí lạnh: "Nam nhân dừng bước".

Đây là chỗ nào? Hàn Nghệ lắc đầu nhìn lại, lại nhìn thấy trên mái hiên treo một biển gỗ, bên trên viết ba chữ lớn: Nữ Sỹ Các.

"Nhưng sao nó lại đi vào được?"

Hàn Nghệ chỉ vào Hùng Đệ nói.

"Ta không nhìn thấy."

"Mẹ kiếp, nó bây giờ vẫn đứng ở đây, ngươi nói không nhìn thấy, ngươi mù à?"

Hàn Nghệ rất là kích động chửi. Loại kỳ thị như thế này, ở hậu thế có thể kiện ngươi ra tòa án rồi. Kỳ thị cũng kỳ thị không chuyên nghiệp như thế này. Mọi người đều là nam nhân, dựa vào cái gì mà đối đãi khác nhau như vậy.

Mãnh hán hất đầu, làm như không thấy.

Hùng Đệ nghĩa khí như vậy, dĩ nhiên không bỏ rơi Hàn Nghệ bọn họ, vội vang lùi lại, lắc đầu nói: "Các người không cho Hàn đại ca và Tiểu Dã vào trong, ta cũng không vào."

Lúc này trên lầu nữ nhân kia lại nói: "Hai vị tiểu ca, thật xin lỗi, nơi này không thể để cho quá nhiều nam nhân vào. Mong hai vị tiểu ca thứ lỗi."

Lời nói không hề ngọt ngào. Bọn ta chỉ muốn gặp Hùng Đệ. Hai người bọn ngươi muốn đi làm gì thì làm.

"Mất mặt a."

Hàn Nghệ xấu hổ không giấu mặt vào đâu được. Trong lòng thầm nghĩ về khuôn mặt tuấn tú ở hậu thế. Phải biết là tất cả những thứ đó đều thuộc về hắn. Ở hậu thế, bất kể hắn đi đâu đều có vô số mỹ nữ phải liếc mắt. Còn hiện tại hắn không bằng cả Tiểu Béo.

Tổn thương lòng tự ái a!

Đây đúng là quá tổn thương lòng tự ái.

Hàn Nghệ không ngẩng đầu lên được nữa rồi.

Tiểu Dã lại không suy nghĩ phức tạp như Hàn Nghệ, nói: "Tiểu Béo, huynh đừng đi nữa, cẩn thận bọn họ hại huynh."

Hùng Đệ gật đầu nói: "Ừ ừ, ta không đi nữa."

Trên lầu, cô nương kia lại nói: "Hai vị yên tâm, bọn ta chỉ muốn làm bạn với vị Tiểu Mập ca này, chỉ là thiện ý. Tuyệt không muốn hại ngươi ấy."

Hùng Đệ trả lời: "Nếu các cô không cho Hàn đại ca và Tiểu Dã lên, ta cũng sẽ không lên."

Lời này làm cho Hàn Nghệ càng xấu hổ, vội nói: "Tiểu Béo, dù sao thì người ta cũng có ý tốt, đệ hãy đi đi."

Tiểu Dã nói: "Nhưng nếu bọn họ muốn hại Tiểu Béo thì sao?"

Tiểu Dã a, ngươi nói như vậy người khác sẽ cho rằng chúng ta vô lại, muốn đi lên để cua gái. Hàn Nghệ nói: "Sợ cái gì. Bọn họ chỉ là một đám nữ nhân. Hai chúng ta ở đây mà còn sợ nữ nhân bọn họ sao?"

Hắn cho là một người đàn ông có phụ nữ để hẹn, hơn nữa lại là một đám. Đây là một chuyện đáng vui, đương nhiên không thể từ chối.

Tiểu Dã ngẫm lại cũng thế, nói: "Tiểu Béo, huynh mau đi đi. Huynh yên tâm, nếu như họn họ dám hại huynh. Bọn ta nhất định báo thù giúp huynh."

Hùng Đệ vẻ mặt khó xử nhìn Hàn Nghệ bọn họ. Bản đẹp tại b achngocsach. Y thật ra là không sao cả, y không sợ người lạ. Bởi y nhìn mỗi người đều là người lương thiện. Hơn nữa y cũng thích quen biết với bạn mới. Có điều y cho rằng làm như vậy có chút không đúng với Hàn Nghệ bọn họ.

Y do dự không quyết càng làm Hàn Nghệ thêm tổn thương. Hàn Nghệ xua tay nói: "Đệ đi đi, ta và Tiểu Dã đi dạo quanh đây, không có việc gì đâu."

Trên lầu cô nương kia lại nói: "Tiểu Béo ca, sao vẫn chưa lên vậy? không phải là xem thường bọn tôi chứ?"

Hùng Đệ vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, không phải."

Quả nhiên trong sách nói không sai, Đường triều coi béo là đẹp. Mẹ nó, ông mày đi tăng cân. Hàn Nghệ không mặt mũi nào ngẩng đầu, xua tay nói: "Đi đi, đi đi."

Hắn cũng không phải quá lo lắng. Bọn họ chỉ là một đám bách tính phổ thông. Nếu thực sự muốn hại bọn họ thì căn bản không cần chơi trò này trò kia. Hơn nũa muốn hại thì hại hắn a, hại Tiểu Béo làm gì!

Hùng Đệ "Ồ" một tiếng: "Vậy đệ đi lên trước, mọi người chút nữa tới tìm ta."

Tiểu Dã gật gật đầu, ừ một tiếng.

Hùng Đệ lúc này mới xách theo lồng trúc lớn bước vào. Mãnh hán kia làm như không thấy

"Shit."

Hàn Nghệ không kìm được tức giận, đưa ngón tay thối về phía bọn họ.

Mãnh hán đương nhiên là không hiểu, đầu hơi nghiêng nghiêng, nhìn phía bên cạnh.

Đành chịu!

Hàn Nghệ uất ức, một tay đặt lên vai Tiểu Dã: "Tiểu Dã, chúng ta đi ăn gì đó, tăng chút cân."

Tiểu Dã nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ nói: "Như vậy thì chúng ta có thể vào trong rồi."

Tiểu Dã gãi hai má, hoàn toàn nghe không hiểu.

Lúc này lại nghe được trên lầu truyền tới tiếng giới thiệu của Tiểu Béo, sau đó liền nghe thấy "Tiểu Béo, Tiểu Béo". Tiếng nào cũng hết sức thân thiết.

Những tiếng cười này như vạn mũi tên đâm vào tim Hàn Nghệ. Lại nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng cười, dường như nói chuyện rất vui vẻ. Nhưng lại nghe thấy bọn họ nói chuyện về thỏ.

Hàn Nghệ bỗng nhiên tỉnh ngộ, căn bản không phải Tiểu Béo có sức hấp dẫn mà là hấp dẫn của Đại Thố và Nhị Thố.

Thất sách!

Nhưng đồng thời Hàn Nghệ cũng yên lòng, cười nói: "Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Đi mua thỏ."