Thanh Không Vạn Lý

Chương 50: Lo Được Lo Mất




Cuộc sống của Hoàng A Ca cùng tiểu nha đầu giao nhau là bao nhiêu? Theo số liệu thống kê không đầy đủ về sự tái hiện chân thực sinh hoạt bi thảm của Hạ Xuân Diệu, trên cơ sở không bạo lực là không hợp tác của vị Hoàng A Ca kia, số liệu đẫm máu và nước mắt thu được là 0%, trong thời đại thông tin cực kỳ lạc hậu này, không có điện thoại, không có QQ, không có msn, không có TV tuyên truyền, chỉ có thể kéo lấy ngọn giáo của Binh ca ca, vậy mà căn bản không đề phòng được tiểu tặc, lại chỉ có thể đề phòng tấm chân tình của tiểu nha đầu như nàng phá tấm cửa gỗ kia, cùng những hạ nhân đã từng trông thấy nàng đăng đường nhập thất*, bây giờ lại coi nàng là người qua đường Giáp, Ất, Bính, Đinh dễ quên, tnnd, thời đại này thật sự là lạc hậu, tận lực thừa thãi nhiều thứ quấy rầy người khác yêu đương như vậy sao. . .

(đăng đường nhập thất: Kiến thức hoặc kỹ năng từ nông đến sâu, đạt đến đỉnh cao, trở nên xuất sắc và thành thạo )

Thế là, đến khi nàng cũng không nhớ ra được đây là lần thứ bao nhiêu nàng đứng trước cánh cửa sau kia không còn mở ra vì nàng nữa, nàng đều sẽ mặc niệm bà mối nhỏ Hoằng Huy vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế một trăm lần, sau đó, trên đường về nhà sẽ mua một nhánh mứt quả, giúp hắn ăn hết, tiếp đó, leo tường trở về nhà, có đôi khi bị thái quản gia bắt được, liền sẽ bị kéo sang một bên mắng đến cẩu huyết lâm đầu, đơn giản chính là cảnh cáo nàng, bây giờ, đầu ngón tay này của hắn gõ trên đầu nàng, gõ đến xuyên thủng, cũng không có ai đến cứu nàng, nàng lẩm bẩm, lúc trước không nên phát lòng từ bi, nên là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà đem tóc ông ấy lột sạch, nhưng bây giờ hối hận cũng vô dụng. . . Ách. . . Mặc dù vô dụng, nàng vẫn là muốn hối hận một chút. . .

Tiếp nhận xong giáo dục "tình yêu" của Thái quản gia, nàng bưng lấy đầu bị gõ đến choáng váng bò trở lại phòng, tiếp nhận một đợt công kích tẩy não mới, lý luận mặt trăng của Xuân Đào, mỗi ngày mỗi ngày đều khuyên nhủ, khỏe mạnh trưởng thành, thấu tình đạt lý*, đối với hành vi nàng mỗi ngày chạy đến cửa sau nhà người ta làm người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, làm mất mặt đại đa số đồng bào phái nữ, khinh bỉ tới cực điểm, nếu không phải thời gian gần đây nàng ngạc nhiên phát hiện, ngực nàng bắt đầu hơi có phát triển, đoán chừng Xuân Đào vô cùng muốn đem nàng ném ra khỏi phạm vi hoa lệ của đông đảo đồng bào phái nữ, A Men, nhờ có bộ ngực, nàng còn có thể mặt dày trơ ra trong phạm vi này, tiếp tục ném mặt mũi của mọi người. . .

(thấu tình đạt lý: Dùng tình động tâm, dùng lý động não (nguyên văn 晓之以理, 动之以情): Ý chỉ dùng tình cảm để động tâm người khác, dùng đạo lý để khiến người khác thấu hiểu. (Mượn giải thích của Tô Chí Du)

Thế nhưng là nàng cũng không tính là hoàn toàn không có tiến bộ a, tỉ như ngay từ đầu, nàng mỗi ngày đều chạy tới phạt đứng, sau đó mỗi ngày bị thái quản gia kéo đi phạt quét nhà xí, nhưng có vẻ như nàng quét quá chậm, dẫn đến tấm biển" bên trong đang quét dọn, xin đừng sử dụng" ở bên ngoài rêu rao hơn nửa ngày, một loạt người cầm dây lưng quần giơ chân với nàng, làm cho hạ nhân Cửu Gia Phủ rơi vào khủng hoảng, đem chinh chiến nhà xí làm mới thành sự nghiệp vĩ đại thứ hai kế sau đoạt cơm, cũng không biết có phải là có người bị buộc phải tiểu trong quần hay không, thực sự không thể chịu đựng được tình trạng nghiêm trọng vấn đề sinh lý cơ bản không được giải quyết tiếp tục lan rộng, chạy tới kiện cáo một bài " ngự trạng", kết quả là, nàng bị thái quản gia từ trong nhà xí đẩy ra ngoài, nhét vào thư phòng Cửu Gia, ôm Đường Đường mỗi ngày phạt đứng, sau đó, nàng không thể không đem quy luật mỗi ngày chạy tới phạt đứng giáng cấp thành mấy ngày chạy một lần. . . Khi Cửu Gia không ở nhà, nàng liền chạy đi thả cửa một lần. . .

Nhưng là, vào một đêm trăng đen gió lớn nào đó, tư thái anh dũng vượt nóc băng tường của nàng ở trên tường bị Cửu Gia ban đêm tản bộ, thuận tiện phát ra quá nhiều hormone thừa số phát hiện, đạt được mấy trận cười lạnh không rõ ý nghĩa:" Hừ, rất nhàn rỗi đúng không? Ngủ không được đúng không?" Nàng dùng sức nuốt xuống nước bọt, hoàn toàn không chờ mong vị Hoàng A Ca này trải nghiệm được nỗi đau sâu sắc thất tình của nàng, chỉ cầu hắn dùng phương pháp nhân đạo đến xử lý thiếu nữ thất tình đến kỳ phát dục, thế nhưng là, hiển nhiên nàng và hắn là thuộc về ví dụ điển hình của giao tiếp không tốt. . . Tổng kết của nàng, ngày hôm sau liền đạt được luận chứng chứng minh. . .

Ngày hôm sau, nàng vừa mới bước vào thư phòng của hắn, chỉ nghe thấy hắn khan giọng ném ra một câu" Gia không muốn xem sổ sách, đọc lên cho Gia", nàng nghẹn khuất nhìn hắn một cái, lật ra sổ sách đầy chữ phồn thể, bắt đầu đọc sổ sách, nàng vừa đọc, bàn tính hắn đánh vang keng keng, tốc độ của nàng lúc nhanh lúc chậm, tốc độ của hắn lại không mảy may thay đổi, chỉ có tại lúc đụng tới chữ nàng không biết, mới ngừng lại một chút, nói cho nàng đang mù chữ biết đó là chữ gì, lúc muốn nàng học bàn tính, đều là dùng phương pháp tính ra trước, sau đó mới phát hạt châu để cho người ta khinh bỉ, hắn vậy mà đánh đến mặt không đổi sắc, tim không nhảy loạn, đây cố tính là kích thích thiếu nữ thất tình hay không cơ chứ?

(các bạn đọc ở trang dtruyen.com để ủng hộ mình nhé)

Nhưng có vẻ như hắn căn bản không cho nàng thời gian cân nhắc cái vấn đề nhàm chán này, một mực để cho nàng đọc đến choáng đầu hoa mắt, đọc đến mặt trời lặn mặt trăng lên, đọc đến nghe thấy tiếng báo canh đều là chết lặng, hắn mới vung tay lên, thả nàng trở về đi ngủ, nàng mệt mỏi đến không thể suy nghĩ, trong đầu toàn là một, hai, ba, bốn, lá trà, vật liệu gỗ, tơ lụa, hơn nữa nghe được hai chữ " bạc", không phải là hai mắt tỏa ra ánh sáng, mà là muốn ói, hơi dính gối một chút vậy mà liền ngủ thiếp đi mất, còn là một đêm ngủ ngon thêm nước bọt chảy ngang, cứ như vậy, nàng từ phạt đứng mấy ngày một lần, không thể không lần nữa giáng xuống thành mỗi tháng một lần. . . Mẹ kiếp, cái quy luật này để cho nàng không muốn nghĩ đến cái ý định mỗi tháng đều phải báo danh kia nữa. . . Phi phi phi. . . Nàng tuyệt đối không chọn thời điểm đó mỗi tháng đi nhà Bát Gia phạt đứng. . .

Có lẽ là bởi vì cái quy luật này thực sự không quá hoa lệ, hoặc là bởi vì thủ đoạn tra tấn người của Cửu Gia càng ngày càng cao, từ đọc sổ sách đến tìm lỗi sai sổ sách, chẳng lẽ nàng chưa nói cho hắn biết, nàng khinh bỉ nhất chính là loại toán học hoàn toàn tách rời ngành học kiếm sống của nàng sao? Muốn nàng vừa ôm con cho hắn, còn vừa muốn giúp hắn tìm lỗ hổng, lại không tăng lương cho nàng, nhất định phải ép khô giọt máu cuối cùng trên người nông dân lao động khổ cực là nàng sao, cũng có thể là bởi vì lý luận mặt trăng của Xuân Đào cộng thêm nàng như có như không tiết lộ ra tiếng xấu chính thức của Hoàng A Ca, A Ca nhà nào lại cưới tiểu thiếp, A Ca nhà nào lại sinh Oa Oa, nàng ngay từ đầu không có cẩn thận nghe, mãi cho đến ngày nào đó, Xuân Đào hững hờ nhíu mày, ném ra một câu:" Mặt trăng nhà cô cưới tiểu lão bà, vô cùng hung hăng càn quấy, một lúc còn cưới cả hai người."

Nàng lúc ấy mới từ thư phòng Cửu Gia mò mẫm trong bóng tối đi vào, nghe thấy liền choáng váng, quả thực chỉ muốn chui vào giường, kêu ọp ẹp đáp lại một tiếng, liền bò lên trên giường, ngã đầu liền ngủ mất, thẳng đến sáng ngày hôm sau tỉnh lại, mới ý thức được, bạn trai nhà mình lần nữa kết hôn, tân nương có tới hai người, cả hai đều còn không phải là nàng, chuyện cẩu huyết như vậy thật sự hoa lệ xảy ra, nàng co mình lại trong chăn, cuộn thành một đống, mãi cho đến khi Cửu Gia hạ triều, sai người đem nàng từ trong phòng đẩy ra ngoài, nàng bị túm sống túm chết kéo lê trên đất ném vào thư phòng Cửu Gia, nàng phẫn nộ, đang muốn phát động khởi nghĩa nông dân, cùng lắm nàng liền" sinh vĩ đại, chết quang vinh", cùng lắm nàng thăng thiên rồi cùng Hoằng Huy ăn kẹo hồ lô, cùng lắm chính là đến Ngọ môn du lịch một vòng, không mang đầu trở về, thế là miệng nàng mở rộng đang muốn làm đàn bà đanh đá chửi đổng, khinh bỉ hắn cái Hoàng A Ca này cưới nhiều tiểu lão bà như vậy, cũng thuận tiện khinh bỉ ca ca hắn gia nhập trận doanh của hắn, lại thuận tiện khinh bỉ Hoàng A Mã của hắn cưới tiểu lão bà còn là cùng lúc với nhi tử chính mình sinh ra cưới tiểu lão bà!

Tất cả lời kịch đều đã nghĩ xong, đang muốn một mạch đổ ra, lại bị một câu nhàn nhạt:" Buồn ngủ thì sang giường bên kia ngủ đi" cho nghẹn đến chết đi sống lại, miệng nàng mở rộng, một chữ thô tục cũng nhả không ra, chỉ có thể thuận theo ánh mắt hắn, nhìn thoáng qua, chiếc giường bên trong thư phòng của hắn. . .

Môi nàng run rẩy, cơ hồ mang theo chút cảm động nhìn hắn, con mắt của nàng có phải là rất khủng bố không, nàng một ngày cũng không dám nhìn gương, đoán chừng đỏ đến rất dọa người, hiện tại bắt nàng nửa đêm đi đập hung linh nhất định rất có hiệu quả, đôi mắt vằn vện tia máu, cộng thêm oán niệm của nữ nhân, không cần kỹ xảo quay phim, cũng không cần kỹ xảo máy tính, đều có thể mạnh mẽ đến bùng nổ. . .

"Không buồn ngủ sao? Không buồn ngủ thì tới báo cáo thu chi!" Hắn không kiên nhẫn nhìn nàng đứng giữa thư phòng, vẫn duy trì trạng thái đàn bà đanh đá chửi đổng, tay chống eo, ngón tay chỉ lên trời.

"Không, không muốn, ta buồn ngủ, buồn ngủ, rất buồn ngủ!" Nàng vừa nghe thấy báo cáo thu chi liền chỉ muốn nôn ra, vừa nhìn thấy những sổ sách kia liền hận không thể ngay lập tức bay đi Ngọ môn, thế là. Cũng không lo được cái giường này có phải là đã phục vụ qua tiểu lão bà nào hay không, vừa kéo chăn lên, nhắm mắt lại liền bắt đầu giả chết, chỉ hai mắt híp lại, từ trong khóe mắt nhìn trộm một chút Cửu Gia còn đang đối chiếu sổ sách, bóng dáng kia loay hoay tại bàn đọc sách đến tận lúc đất trời tối tăm, dáng vẻ hắn nhấc bút lên, vén tay áo, đặt bút xuống, chỗ nàng nằm, cộng thêm góc độ để người ta khinh bỉ này, lại để cho nàng nghĩ đến một ít cảnh tượng không nên nghĩ tới, nàng cắn cắn khóe môi, trở mình, lấy mông đối diện với hắn, lại đem chăn mền người ta làm cho ướt đẫm. . .

Ngày hôm sau, nàng xoay người rời giường, dáo dác phát hiện ra trong phòng không có ai, đoán chừng hôm qua làm việc xong, lại đi thăm tiểu lão bà nào đó, cúi đầu nhìn chăn mền còn chưa có khô, vì để tránh cho tổn thương thể xác tinh thần không tất yếu, quyết định cầm đi giặt sạch sẽ, lại tại lúc xoay người xuống giường, bay ra mấy cái nhảy mũi, nhảy đến mức cho nàng như lọt vào trong sương mù, lại cũng chỉ có thể sững sờ đứng tại chỗ, sau lưng truyền đến thanh âm đẩy ra cửa thư phòng, nàng một tay vứt chăn mền xuống, cũng quên mất thỉnh an, rụt đầu lại liền từ dưới cánh tay Cửu Gia chui ra ngoài, nàng chạy trốn rất nhanh, sau đó lại toại nguyện đứng trước cánh cửa sau kia phạt đứng. . .

Nàng hẳn là tức giận, nàng hẳn là vô cùng, thập phần, rất tức giận, nàng hẳn là chửi thề, đời này cũng không cần đứng ở chỗ này, nàng hẳn là tố cáo với Hoằng Huy, Bát thúc nhà hắn bội tình bạc nghĩa, nàng hẳn là nguyền rủa hắn đêm động phòng hoa chúc bất lực, vậy nàng làm gì chỉ vì mấy cái nhảy mũi liền cam tâm tình nguyện đâṁ vào chỗ này, đây cũng không phải lần đầu tiên, ngay cả nàng cũng chẳng muốn đi đếm xem đây là lần thứ mấy, cũng quên mất khẩn cầu chứng hắt xì của nàng nhanh chóng tốt hơn, chỉ là tùy ý nó trong miệng nàng lui tới tự nhiên, mỗi lần nàng bên này vừa bay ra cái hắt xì, liền chính nàng cũng còn không kịp phản ứng, một khắc sau nàng đã đứng ở chỗ này phạt đứng, đây rốt cuộc là ai đã định ra quy cũ rách nát này chứ. . .

". . . Là huynh để ta chạy trốn. . . Huynh sao lại để ta chạy trốn. . ."

Tóm lại, sau lần đó, nàng hủy bỏ quy luật mỗi tháng một lần để cho người ta khinh bỉ này, Xuân Đào dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn xem nàng, lại bắt đầu láy ra một danh sách dài những tên hạ nhân cho nàng chọn lựa, nàng tiêu cực liếc mắt qua, nghiêng người trên giường, tùy tiện ném ra một câu, Trương Ngũ chôn tiền ở hầm cầu là được. . . Những người khác, nàng không biết, cũng không thể gọi tên, thuận tiện nhắc nhở Xuân Đào một tiếng, nàng ấy nên đi yêu đương vụng trộm đi. . .



Xuân Đào ngẩn người, hơi có thâm ý nhìn nàng một cái, không ngờ tới nàng sẽ dứt khoát như thế, thở dài một hơi, cũng không dài dòng, cởi áo ngoài ra bò lên giường theo. . .

"Này, cô làm gì vậy, mặc dù ta thất tình, nhưng cũng không có sa đọa đến nỗi có tình thú với nữ nhân a!" Nàng lập tức kéo lấy chăn mền, co lại vào trong góc tường, làm y như là một con chim non.

"Hừ, ta chỉ là sợ có người nửa đêm lại nhảy mũi đến vô cùng đáng thương, ngủ không yên, càng nghĩ càng không ra, nhân tiện tìm một sợi dây thừng buộc lại trong phòng, cái nhà này ta còn muốn ở, cũng không thể để cô phá hư!"

". . . Ta ở trong lòng cô không có tiền đồ như vậy sao? Hả? Ta không có tiền đồ đến như vậy sao?"

"Không khác biệt lắm a, ta cũng không có trông cậy vào cô có bao nhiêu tiền đồ."

" Chỉ câu nói này của cô, ta. . . Ngáp!"

“……”

“……”

"Câu nói này của ta thì sao nữa, nói tiếp đi a! Này, cô đừng lại trốn trong chăn nữa!"

". . . Ta là người không có tiền đồ nhất trên thế giới. . . Tiền đồ có ích gì chứ, không thể ăn, không thể nhìn. . . Cô cứ khinh bỉ ta đi. . ."

Sau đó, nàng ghé vào trước ngực Xuân Đào phát dục tốt hơn nàng nhiều khóc cả một đêm, thuận tiện chửi mắng một chút người đã thả nàng chạy trốn, cưới một nữ nhân ngực còn phẳng hơn nàng về nhà, ngày hôm sau, nàng đang rất là vui vẻ chạy đi tìm Cửu Gia báo cáo, đẩy cửa ra, đã thấy vị đại nhân kia gục xuống bàn ngủ, trước bàn bày ra sổ sách chưa có coi xong, càng cuối năm, thì càng bận bịu, đoán chừng hắn lại đếm số tiền kiếm được, đếm đến nhũn chân. . .

Nàng trừng mắt nhìn, nhón chân, nhìn một chút sổ sách hắn bày ra trên bàn, đúng là sổ sách mấy ngày nay nàng thẩm tra đối chiếu, hắn cầm mực chu sa, lại đánh dấu một chỗ sai lầm, đem sổ sách của nàng như quỷ vẽ phù làm lại một lần nữa, nàng kiễng mũi chân lên, lại nhìn thoáng qua người gục xuống bàn, đang ngủ. . . Khinh bỉ, ngủ thì ngủ, còn bày ra vẻ mặt gợi cảm làm gì, khinh bỉ người đi ngủ không chảy nước miếng còn hơi mở môi mỏng câu dẫn thiếu nữ thất tình, cho rằng không ai dám cưỡng gian Hoàng A Ca là hắn đúng không! Ách. . . Tốt thôi, nàng thừa nhận, nàng là không dám rồi. . . Nhưng mà, hắn cũng không thể giữa thanh thiên bạch nhật, đi dụ hoặc thiếu nữ đang tổn thương thể xác và tinh thần chứ. . .

Vừa khinh bỉ, vừa nhíu mày, đi tới kệ áo bên cạnh, kéo áo khoác ngoài xuống. . .

". . . Ta không phải đồng tình với giai cấp địa chủ, ta cũng không có quên ta là giai cấp nông dân, A Men. . . Ta chỉ là, sợ hắn nhiễm cảm lạnh rồi lây cho ta, ta thực sự không muốn lại nhảy mũi nữa. . . A Men. . ."

Nàng đem áo ngoài khoác lên người hắn, xem như vì hành vi càng giúp càng bận bịu gần đây của nàng bày tỏ một chút day dứt, nhưng mà, đây chủ yếu vẫn là do hắn tự tìm, ai bảo hắn luôn luôn muốn vắt khô nông dân làm công đáng thương chứ, đem một mình nàng làm công việc của mấy người cơ chứ, mặc dù thủ đoạn trả thù của nàng không được cao minh cho lắm, nhưng không thể phủ nhận, hiệu quả vẫn là không tồi a, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn rất đáng thương, được rồi, lương tri còn sót lại không nhiều của nàng bị đánh thức, hôm nay, nàng đi lấy bánh bao đem cho hắn ăn là được, mặc dù, đều là đồ vật trong nhà hắn nha. . . Nhưng nàng có tâm ý này liền rất tốt rồi nha. . .

Thế là, sau khi nàng đem bánh bao đường nóng hổi đặt ở trên bàn hắn, quay người liền đi đến chỗ Tiểu Cách Cách báo danh, mãi đến khi Cửu Gia hạ triều, nàng lại đi thư phòng phạt đứng, ôm Đường Đường tiến vào trong thư phòng, Đường Đường gia hỏa này, từ sau khi biết nói chuyện, vốn là vừa nhìn thấy A Mã mỹ nam liền la hét muốn ôm một cái, hôn hôn thêm cọ cọ, dùng bất cứ thủ đoạn nào ăn đậu hũ không đáng tiền của A Mã nhà nàng đã bị nữ nhân ăn sạch, hôm nay lại yên tĩnh lạ thường, nàng nghi hoặc nhìn thoáng qua Oa Oa trong ngực, chỉ thấy tiểu Oa Oa hai mắt đăm đăm nhìn xem A Mã nhà mình, bàn tay nhỏ bé trong không trung lắc lư. . .

". . . A Mã. . . A Mã đỏ mặt. . ."

". . ." Nàng lập tức không bỏ qua cơ hội thưởng thức mỹ nam, thuận theo tầm mắt của tiểu Oa Oa vừa nâng lên, chỉ thấy Cửu Gia vừa hạ triều, mặc triều phục, nhìn thấy hai người các nàng đi tới, sửng sốt một chút, đỏ mặt đứng tại chỗ, oa oa oa. . . Hẳn là vừa mới làm xong việc gì không thể lộ ra ngoài rồi về nhà sao?

"Ai bảo cô mang nàng đến!" Một tiếng gầm nhẹ bay ra khỏi yết hầu vị đại nhân kia. . .



". . . Ách. . . Tiểu Cách Cách nàng. . ."

"A Mã. . . đỏ mặt, xấu hổ. . ."

. . . Tiểu quỷ, bây giờ không phải là lúc ngươi nói chuyện nha. . .

"Ôm đi!" Hắn vén lên triều phục, xoay người, đem khuôn mặt mỹ nam đỏ bừng từ trong bốn đạo ánh mắt sắp chảy ra nước bọt kia tàn nhẫn dời đi. . .

". . . Vâng. . ." Cửu Gia. . . Trước mặt trẻ vị thành niên, nhất là trước mặt nữ nhi của mình, nên chú ý hình tượng một chút nha. . . Không có việc gì không nên tùy tiện đi theo thiếu nam thanh thuần lộ tuyến nha. . . Không hợp với hắn đâu. . .

Nàng bước ra ngưỡng cửa, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy một mệnh lệnh khác. . .

"Quay lại! !"

"Hả?" Nàng ôm Oa Oa xoay người sang chỗ khác. . .

"Gia không thích ăn ngọt!" Hắn hơi xoay người lại liếc nhìn nàng một chút.

". . . Cái gì ngọt?" Ách. . . Vì sao Cửu Gia lại trợn mắt nhìn nàng một cái. . . Mặt còn có xu hướng ngày càng đỏ hơn, thật quỷ dị. . . A Men. . .

"..." Một trận trầm mặc quỷ dị lại mang theo cực độ uy hiếp, dường như là đang cảnh cáo nàng, tốt nhất đừng quên mình đã làm ra "Chuyện tốt" gì, nàng dùng sức nuốt xuống nước bọt. . . Thuận tiện kéo đầu óc không quá thông minh của nàng vận hành tốc độ cao, lục soát những chuyện tốt đã tự mình làm. . .

"A a a, Cửu Gia nói là bánh bao à?"

Ách, nàng đoán không đúng sao? Làm gì càng ngày càng dùng sức trừng nàng chứ. . . Quả nhiên nàng không nên làm người tốt gì, quả nhiên nàng cũng không nên đưa bánh bao, quả nhiên nàng cũng không nên. . .

"Ngày mai, đổi khẩu vị khác đưa tới." Hắn xoay người, lười nhác liếc nhìn nàng một lần nữa. . .

"Hả? Ngày mai còn muốn sao?" Hắn sao lại thích bánh bao như vậy chứ, không. . . Thay vì nói thích, nàng lại cảm thấy hắn là gây khó dễ với bánh bao mà, quả thực là có thù, A Men. . . Hẳn là có bóng ma tâm lý thời thơ ấu gì sao? Có phải là Hoàng A Mã nhà hắn vừa quất hắn vừa ăn bánh bao, cho nên, hiện tại mới. . .

“……”

"A à à! Ngày mai, ngày mai ta sẽ đổi. . ." Ôi. . . Hắn làm gì đột nhiên dùng vẻ mặt "cô dám không đưa sao, thử xem" trừng mắt nhìn nàng chứ, Đường Đường, A Mã nhà nàng thật sự là khủng bố, còn vừa đỏ mặt đi thiếu niên thanh thuần lộ tuyến, còn vừa có thể trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng đi Lão đại hắc đạo lộ tuyến a, A Men. . .

"A Mã, đẹp trai. . . đẹp trai quá!"

. . . Sự thật lần nữa chứng minh, rằng quan điểm thẩm mỹ của người cổ đại này cùng nàng vẫn còn có một khoảng cách thế hệ nghiêm trọng, mặc dù Oa Oa này đã được tính là niên đại cách nàng gần hơn một chút, nhưng là, ngoại trừ sẽ nịnh nọt cũng không có chức năng gì khác. . . Trong thời khắc mấu chốt còn có thể dát vàng trên mặt A Mã mình, A Men. . .

Thế là Khang Hi năm thứ bốn mươi lăm nhanh chóng trôi qua, mà công việc trước mắt của Hạ Xuân Diệu là, làm bảo mẫu cho khỉ con hoa si Tiểu Cách Cách, làm nha đầu phòng kế toán nhà Cửu Gia, kiêm chức tiểu muội đưa điểm tâm sáng. . . Vì sao công việc của nàng vĩnh viễn có chút điểm quái dị như vậy chứ. . . A Men, cho nên nói, người a, chính là không thể không nhận mệnh. . .