Thanh Bình Nhạc

Chương 19




Mặc nhanh chóng cấp cho ta một chén trà , nói ——!



“Tiếu nhi, ngươi nhận thức người kia?” Mặc nhẹ giọng hỏi ta, con mắt lại nhìn chằm chằm người kia



Cái gì? Ta ngẩng đầu, quả nhiên thấy người kia đi tới , trên mặt lộ vẻ tươi cười nhu hòa giống như trước kia “Như Ý kiến quá công tử .”

“Bình… Ngươi đứng lên… Ta… Ta… Ngươi…” Trời ạ! Phải nói thế nào bây giờ ?



“Lão gia nhượng nô tỳ nói cho công tử , không nên tùy hứng ham chơi, nhanh trở về nhà.” Như Ý dường như căn bản làm như không thấy Mặc , nàng đối ta vươn tay



“Lão gia rất tưởng niệm công tử , công tử mau cùng Như Ý trở về đi.”



“Ta… Không muốn trở lại.” Đột nhiên nhớ tới hình dáng phụ hoàng khi tức giận, ta nhịn không được hung hăng rùng mình một cái, vội vàng bám lấy Mặc khuông buông tay , như vậy làm ta cảm thấy an toàn .



“Tiếu nhi của ta không muốn trở lại , mong muốn cô nương không nên tốn công .” Mặc kéo ta vào lòng , dùng khẩu khí thập phần lãnh ngạnh nói .



Như Ý chỉ là liếc mắt một cái , sau đó nhìn ta hỏi “Công tử không muốn về nhà, là vì người này sao ?”



Ta gật đầu, Mặc không lên tiếng.



“Công tử như vậy không sợ lão gia tức giận sao?”



Như Ý nhẹ nhàng thở dài, tựa hồ đối ta rất bất đắc dĩ “Công tử đột nhiên bị người mang đi, lão gia vừa thấy đã thông suốt tình hình , xử tử rất nhiều người ni. Từ lúc đó , lão gia mỗi ngày đều tại vội vã tìm ngài, đã rất nhiều ngày chưa có hảo nghỉ ngơi , vậy mà …”



Nhịn không được nhẹ buông tay áo Mặc ra

“Phụ… Phụ thân hắn…”



Ta biết ý tứ khi Như Ý nói những lời này, đơn giản là muốn làm ta áy náy rồi trở lại, hơn nữa phương pháp của nàng thực có hiệu quả, ta hiện tại thực sự tưởng niệm phụ hoàng .



“Tiếu nhi , phụ thân của ngươi có người nhiều như vậy hầu hạ, không có việc gì đâu.”

Mặc đem ta vùi vào trong ngực , nói



“Vị cô nương này, làm phiền ngươi nói cho lão gia nhà ngươi, Tiếu nhi ở chỗ ta rất tốt , không nhọc hắn lo lắng . Còn có, nói cho hắn… Một ngọc hoàn không chứng minh không được cái gì.”



Có ý tứ gì ? Ta nhìn không được muốn hỏi , nghĩ muốn hỏi lại bị ấn sát vào ***g ngực .



“Đã như vậy, Như Ý trước hết đi xin cáo lui.” Dừng một chút, “Lão gia gần nhất tâm tình thật không tốt, công tử vẫn nên cẩn thận.”



Ta từ trong lòng Mặc tránh đi , ta van ngươi, ngươi không nên trước khi đi còn muốn làm ta sợ , có được hay không! Biết rõ ta sợ nhất khi phụ hoàng tức giận.



Như Ý nói xong liền ly khai, không quay đầu lại , lại va phải một nam tử trên lầu , song phương đối mặt, công tử kia lập tức lộ một bộ thèm nhỏ dãi, sau đó vui vẻ đến trước mặt Như Ý , cản nàng lại

“Vị cô nương này, tại hạ là Trần Phú Quý, gọi là Trần Tưởng Lương đi , là ông chủ của tửu lâu Trần Tưởng Du , chẳng hay có vinh hạnh cùng ngươi quen biết hay không ?”



“Tiểu nữ tử không muốn nhận thức công tử.” Như Ý dịu dàng cười, dự định tránh đi



Bất quá, hiển nhiên đối phương đối lại rất cảm thấy hứng thú, Trần Tưởng Lương kia lại cản lại “Ngươi không muốn nhận thức tại hạ cũng không quan hệ, thế nhưng tại hạ rất muốn nhận thức cô nương, muốn mời cô nương…”



“Thỉnh công tử cút ngay, tiểu nữ có việc muốn đi , không muốn lãng phí thời gian.”



Như Ý cười khanh khách, dùng bộ dáng ôn hòa hữu lễ nói khiến Trần Tưởng Lương xanh cả mặt .



“Ngươi không nên rượu mời không uống a ——!”



“Phanh ——!”



Dường như chỉ là phủi bụi , Như Ý nhẹ nhàng vung lên, Trần Tưởng Lương kia đã đá xuống dưới lầu



“Đa tạ công tử nhường đường.”



Điều này làm không ai dám động đến Như Ý , người có bản lĩnh này cũng không muốn động . Mà nhân sĩ trên lầu lại bắt đầu nghị luận , một thiếu nữ tự xưng nô tỳ lại có công phu lợi hại như vậy, như vậy người được xưng là “Công tử ” như ta thì như thế nào ni , lão gia của nàng là ai ni.



Sau đó bắt đầu dùng phương pháp bài trừ xem có đúng hay không ta là thế gia công tử .



Người khác nói gì ta cũng không quản , hiện tại ta chỉ lo lắng phụ hoàng biết tin tức của ta , sẽ hiện ra phản ứng như thế nào a .



“Tiếu nhi muốn về sao ?” Mặc dựa vào vai ta , nhẹ nhàng hỏi.



Ta lắc đầu.



“Vậy là tốt rồi. Không cần lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi.”