Thanh Ảnh

Chương 19: Ái muội




Editor: Trang Kiều

Beta: Mều Chan, Raph

Thanh Thương há miệng thở phì phò, cả người đều là mồ hôi, Lạc Thừa Ảnh cũng vậy. Từ phía sau ôm lấy hắn, giúp hắn vuốt lại mấy sợi tóc. Nhìn sang bên cạnh, Lạc Thừa Ảnh cau mày hai mắt nhắm lại, sau một hồi dây dưa, hắn cũng mệt chết đi. Hai người đều không một mảnh vải, trải qua một hồi vận động, nửa cơ thể đều lộ ra phía ngoài chăn. Thanh Thương đắp lại chăn cho Lạc Thừa Ảnh, rồi mới chậm rãi lui ra khỏi cơ thể hắn. Lạc Thừa Ảnh đã gần tám tháng, cũng chỉ có thể chịu được một lần phóng thích của y. Sợ Lạc Thừa Ảnh lạnh, Thanh Thương cố ý đắp thêm cho hắn một lớp chăn mỏng, chỉ chừa ra phần đầu. Y đang mặc trung y chuẩn bị rời giường thì Lạc Thừa Ảnh từ trong chăn vươn tay ra bắt lấy y.

Thanh Thương quay người, thấy Lạc Thừa Ảnh mang vẻ mệt mỏi biếng nhác, có chút sững sờ.

"Nằm xuống, ta có lời muốn hỏi ngươi."

Lạc Thừa Ảnh cũng không cảm thấy có gì không đúng, dù sao bọn họ da thịt thân cận cũng không phải lần một lần hai, cho nên hắn nghĩ rằng, ngủ cùng nhau cũng là điều hết sức bình thường. Nhưng có điều hắn lại coi đây là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, khiến Thanh Thương thật bất ngờ. Lạc Thừa Ảnh trước kia chưa bao giờ yêu cầu loại chuyện này, tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng y cũng vô cùng rõ ràng. Hắn bảo nằm xuống liền nằm xuống đi, vô luận nằm bao lâu, rồi cũng phải rời đi. Thanh Thương lặng lẽ tự nhủ trong lòng, nằm cạnh Lạc Thừa Ảnh. Nào ngờ Lạc Thừa Ảnh lấy tay tung chăn ra, kéo Thanh Thương vào. Tuy là hai người chung chăn, nhưng nếu muốn ấm lên, thì vẫn phải nằm sát vào nhau,Thanh Thương nghĩ nghĩ, liền dứt khoát lại gần, ôm Lạc Thừa Ảnh vào lòng. Lạc Thừa Ảnh cũng không để ý, liền đơn giản co người lại, vùi đầu vào vai Thanh Thương. Thanh Thương bất giác nở nụ cười ấm áp, Lạc Thừa Ảnh lúc ngủ đều thích co người, giống như một tiểu hài tử. Mỗi lúc như thế này, y hoàn toàn xem nhẹ dáng dấp hai người, cẩn thận vòng tay xuống dưới ôm Lạc Thừa Ảnh vào lòng.

Bụng Lạc Thừa Ảnh thực sự rất lớn, nằm thẳng thật sự không thoải mái, hắn cố gắng loay hoay tìm tư thế thoải mái hơn, sau đó mới an tĩnh lại. Thanh Thương cũng biết hắn mang thai rất vất vả, nhưng không thể chịu thay hắn, một tay đặt sau lưng hắn, một tay đưa tới bụng dưới giúp hắn xoa nhẹ, tận lực giúp hắn giảm bớt khó chịu. Lạc Thừa Ảnh đưa tay đặt lên đầu vai Thanh Thương, hưởng thụ một chút an nhàn khó có được này, một lúc lâu sau mới mở miệng.

"Thương thế của ngươi thế nào rồi?"

"Công dụng của bình dược giáo chủ đưa rất tốt, hiện tại đã không còn đau, chẳng mấy chốc sẽ tốt." Thanh Thương trong lòng vui mừng, kì thực trong Lạc Lam thánh giáo người quan tâm y nhất là Lạc Thừa Ảnh đi.

"Ngươi làm sao lại kích động như vậy..." Rốt cuộc còn khiến mình mang một thân thương thế... Câu nói cuối cùng, Lạc Thừa Ảnh vậy mà không thể thành lời.

"Long Uyên hộ pháp nếu không có nội công hộ thể chịu năm mươi côn, không nói đến thai nhi trong bụng, chỉ sợ thân mình cũng sẽ chịu nhiều thương tổn. Vậy trước kia giúp hắn chẳng phải là uổng phí hay sao, thuộc hạ nếu đã giúp hắn, thì sẽ giúp đến cùng..." Thanh Thương nghĩ Lạc Thừa Ảnh nói mình xúc động hẳn là đang nói đến mình giúp Lạc Long Uyên chịu phạt, nói ra lý do của bản thân mình, quả thật y cũng cần cơ hội giải thích chuyện này rõ ràng. Nhưng rồi Lạc Thừa Ảnh chậm chạp không phản ứng y, không biết là để mình tiếp tục nói hay là đang sinh khí, nhìn không ra vẻ mặt của hắn, Thanh Thương cũng không nghĩ nhiều, không để ý tiếp tục nói.

"Quả thật, thuộc hạ thực hâm mộ Long Uyên hộ pháp đối với tình cảm có dũng khí chấp nhất, hơn nữa cũng thực... hâm mộ, thậm chí cũng hy vọng có được... Cho nên mới gạt giáo chủ đi giúp hắn..."

"Ngươi là người ta tín nhiệm nhất, cho nên khi ta phát hiện hắn mang thai, cũng chưa từng nghi ngờ chính ngươi giúp hắn..."

"Giáo chủ... Thực xin lỗi..." Kì thật bắt đầu từ lúc Lạc Thừa Ảnh trên đại điện động thai khí, thậm chí là khi y nói ra sự thật nhìn thấy trong mắt Lạc Thừa Ảnh có chút không dám tin, y biết mình đã khiến Lạc Thừa Ảnh thất vọng rồi.

"Bây giờ nói gì cũng vô dụng..." Lạc Thừa Ảnh thở dài, mỗi một câu đều mang theo hơi thở ấm áp rơi lên vai Thanh Thương, thường khiến y thất thần. "Hôm nay Long Uyên hộ pháp hướng ta cầu tình, muốn ta đặc xá tử tội cho ngươi."

"Long Uyên hộ pháp thật sự hao tâm tổn trí..." Thanh Thương sớm đã biết hết từ đầu đến cuối sự tình, hiện giờ cũng chỉ trả lời tượng trưng một câu.

"Ai..." Lạc Thừa Ảnh bất ngờ thở dài, "Ta tuy đứng đầu một giáo, nhưng cũng không thể một tay che trời. Giáo quy như núi, đến lúc đó, chỉ sợ ta cũng không thể bảo vệ được ngươi..." Lạc Thừa Ảnh thản nhiên nói xong, lại không phát hiện, trong giọng nói kia vậy mà lại tràn ngập chua sót.

Thanh Thương sửng sốt, hóa ra, hắn vì chuyện này mà phát sầu. Hóa ra, hắn đang sợ không cứu được y...

"Giáo chủ không cần phải phiền não như vậy. Mệnh của thuộc hạ là thánh giáo cứu, vì thánh giáo mà có thể chết bất kì lúc nào. Huống chi... Giáo chủ đối với thuộc hạ tốt như vậy... Thuộc hạ nếu phạm phải sai lầm, cũng chỉ có thể lấy cái chết tạ ơn đại ân của giáo chủ." Sinh tử đối với Thanh Thương mà nói, sớm đã không để ý, khiến y bận tâm cũng chỉ có mỗi Lạc Thừa Ảnh. Biết rằng cùng hắn trải qua một đời là hy vọng xa xôi, chi bằng dùng cái chết chặt đứt ý niệm trong đầu, còn tốt hơn là sau này giống như Tiêu Di trải qua những tháng ngày sống không bằng chết, gần trong gang tấc mà tựa như cách nhau cả bầu trời.

Thuộc hạ xin hỏi giáo chủ một câu, giết Thanh Thương, giáo chủ sẽ không đau lòng sao?

Câu nói ban ngày cuả Lạc Long Uyên bỗng nhiên vang lên bên tai, Lạc Thừa Ảnh ý thức được, rất nhanh thôi, hắn sẽ không còn được nhìn thấy Thanh Thương nữa.

"Thanh Thương, ta thật sự không muốn ngươi chết..." Không biết vì sao, hắn chợt nói ra những lời ấy, Lạc Thừa Ảnh không hiểu sao hôm nay hắn lại đa sầu đa cảm như vậy. Ôm lấy hắn, viền mắt Thanh Thương đỏ lên, trên mặt lại tươi cười. Có những lời này của Lạc Thừa Ảnh, là đủ rồi, cho dù để y chết ngay tại đây, y cũng không một lời oán hận.

"Giáo chủ... thuộc hạ cũng không muốn rời khỏi giáo chủ, nhưng như lời ngài nói, chuyện thuộc hạ đã làm, thuộc hạ sẽ chịu trách nhiệm, Thanh Thương cũng không phải người sợ chết. Kiếp này có thể có ơn tri ngộ giáo chủ, Thanh Thương đã vô cùng thỏa mãn. Cho nên, đợi giáo chủ luyện thành Ngô Thiên Quyết, xin ngài xử tử Thanh Thương."

Lạc Thừa Ảnh nhắm hai mắt lại, lúc này, hắn có thể nói gì? Được, không được? Vế trước không phải đáp án hắn muốn, thế nhưng hắn cũng không có lý do gì để đặc xá tội chết cho Thanh Thương. Cảm nhận được bàn tay Thanh Thương nhẹ nhàng xoa bụng hắn, chẳng lẽ ngày đứa nhỏ này được sinh ra, chính là lúc Thanh Thương phải chết sao? Tại Lạc Lam thánh giáo, người giống như hắn cũng chỉ có một phụ thân, chính là giáo chủ sinh hạ hắn. Ngày hôm nay hắn lần đầu tiên ý thức được, đứa nhỏ trong bụng hắn, còn có một người cha nữa...

Lạc Thừa Ảnh lắc lắc đầu, không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, huống hồ nếu nghĩ như vậy, hắn có tội, Thanh Thương lại tội càng thêm tội. Một lúc lâu sau, Thanh Thương nghĩ Lạc Thừa Ảnh đã sớm ngủ, lại một lần nữa nghe thấy thanh âm có chút mơ hồ chôn trong hõm vai mình.

"Chuyện của Long Uyên hộ pháp, ngươi biết hết sao?"

Thanh Thương lúc đầu sửng sốt, sau mới "Vâng" một tiếng.

"Hắn cũng nói tất cả cho ta biết, quả thực vô cùng khiếp sợ... Tại sao có thể như vậy...?"

Lạc Thừa Ảnh lẩm bẩm, Thanh Thương không biết là hắn khiếp sợ hành vi của Long Uyên hộ pháp hay là tên nam nhân vô tình kia. Hữu ý vô tình, thật sự không có ai đúng ai sai, đối phương không tiếp thu được long dương chi giao*, đây là sự thật, không thể thay đổi, cũng không thể trách bất luận kẻ nào. Chỉ khổ Lạc Long Uyên sẽ thương tâm cả đời, cũng bởi vậy, Thanh Thương mới có thể giúp hắn, lưu lại một đứa nhỏ.*Long dương chi giao: quan hệ đồng tính.

"Ngươi nói ngươi hâm mộ hắn, vậy nếu là ngươi, ngươi cũng làm như vậy sao?"

Thanh Thương không nghĩ tới Lạc Thừa Ảnh sẽ hỏi như vậy, xem ra, chuyện xưa của Lạc Long Uyên quả thật đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn. Dù sao, từ trước tới giờ, Lạc Thừa Ảnh không hiểu tình cảm là gì, muốn hắn lập tức tiếp nhận loại chuyện này, cũng không phải là điều dễ dàng.

"Ừm... Thuộc hạ và Long Uyên hộ pháp tính cách bất đồng, cho nên cách làm việc cũng không giống nhau, nhưng nếu so về thái độ mà nói, thuộc hạ chỉ có hơn chứ không kém... Nếu như sự việc đi đến nước kia, thuộc hạ cũng nguyện ý làm như vậy." Thanh Thương nói thật, y hi vọng Lạc Thừa Ảnh có thể hiểu rõ ý tứ của y, vì tình cảm, vì người y thích, y có thể làm mọi thứ không cố kị điều gì, thậm chí là những chuyện khiến kẻ khác nghẹn họng trân trối. Ngay sau đó, Thanh Thương lớn mật hỏi một câu: "Nếu là giáo chủ, ngài sẽ làm như thế nào?"

Lạc Thừa Ảnh muốn nói với Thanh Thương, mình cũng nghĩ như vậy, song suy nghĩ thật lâu, trong đầu lại rối như tơ vò.

"Ta cũng không biết... Có lẽ là bởi ta không hiểu được loại chuyện đó, hoặc cũng có lẽ là chưa có người nào khiến ta phải làm như vậy..."

"Vâng, thuộc hạ hiểu được."

Thanh Thương cũng không có ý muốn tận lực truy tìm câu trả lời của Lạc Thừa Ảnh, nhưng cũng biết đó là thật. Y tin trong lòng Lạc Thừa Ảnh có chỗ cho mình, chỉ có điều không phải là vị trí quan trọng nhất.

"Nếu ngươi là nam nhân kia, ngươi cũng sẽ vứt bỏ Long Uyên sao?"

"Đúng vậy."

"Vì sao? Ngươi không phải cũng thông cảm cho hắn sao?"

Thanh Thương đáp lại một cách chắc chắn, khiến Lạc Thừa Ảnh không ngờ tới. Hắn nghĩ Thanh Thương sẽ nói không, Thanh Thương đã giúp hắn, vì sao lại có thể vứt bỏ người kia?

"Đồng tình hay lo lắng là từ góc độ của bằng hữu hay ngoại nhân. Người kia, hắn không thích nam nhân, hắn sẽ không mang hạnh phúc tới cho Long Uyên hộ pháp, vứt bỏ y là điều đương nhiên. Mà thuộc hạ sở dĩ vứt bỏ y, là bởi vì... Trong lòng thuộc hạ đã có người mình yêu."

Thanh Thương hạ quyết tâm, nếu Lạc Thừa Ảnh tiếp tục truy vấn, y sẽ nói cho hắn tâm ý của mình, không màng hậu quả. Có lẽ sẽ khiến Lạc Thừa Ảnh càng thêm bối rối, nhưng cũng không thể để cả đời nuối tiếc. Y thấy, nếu biết chính hắn cũng được người khác yêu, đó cũng là hạnh phúc. Nhưng Lạc Thừa Ảnh chỉ hơi hơi gật đầu, cũng không tiếp tục nữa. Y biết Lạc Thừa Ảnh không phải là một người tò mò, lại không nghĩ tới giờ phút này y cảm nhận rõ điều ấy hơn cả. Lòng tràn đầy khao khát bỗng chốc bị dội một gáo nước lạnh, một lòng nhiệt huyết cũng dần biến mất, ngược lại trong đầu nảy lên một ý niệm, không lâu sau mình sẽ phải chết, nếu hiện giờ để cho Lạc Thừa Ảnh biết tâm ý của mình, vậy Lạc Thừa Ảnh làm sao có thể trải qua cuộc sống sau này? Nhưng... y rất muốn cho hắn biết, mình đã sớm yêu hắn sâu đậm, cho hắn biết, cảm tình đối với hắn mà nói, khả ngộ bất khả cầu, gần ngay trước mắt. Y nhìn ra được, Lạc Thừa Ảnh đối với chuyện của Lạc Long Uyên có quan tâm, khả năng chính hắn không cảm thấy, lại thể hiện rõ, hắn cũng cần một tình cảm như vậy.

Ngắm nhìn thụy nhan an tĩnh, Thanh Thương lần đầu tiên đối với tình cảm kiên định của mình có chút dao động, rốt cục... có nên nói với hắn hay không?