Thanh Ảnh

Chương 18: Đầu đuôi câu chuyện




Editor: Trang Kiều

Beta: Mều Chan, Raph

Lạc Thừa Ảnh vừa phải giữ thai, vừa phải luyện công, đều là hai việc không thể lơ là, mặc dù như vậy, hắn lại chưa từng hối hận về quyết định của mình, chỉ cần nhanh chóng luyện thành Ngô Thiên Quyết, hắn đã có thể hoàn thành sứ mệnh trọng đại của một giáo chủ. Thận trọng kéo lê thân mình đã mệt mỏi một ngày, Lạc Thừa Ảnh tựa vào đầu giường, xoa bụng, lặng lẽ thở dài một hơi. Thời điểm vừa mới luyện công trong bụng máy thai kịch liệt, bản thân hắn vẫn lo lắng, sợ tiểu tử kia trong bụng không thoải mái, cuối cùng vẫn mang theo lo lắng bất an mà kết thúc. Hiện tại an ổn, bất an cũng theo đó mà lắng xuống, hắn cầm lấy chén nước chuẩn bị uống, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

"Giáo chủ, thuộc hạ có thể vào không?" Lạc Thừa Ảnh nghe giọng, là Lạc Long Uyên.

"Được, vào đi."

Trước đó Lạc Long Uyên đã tính toán thời gian cẩn thận, sau khi Lạc Thừa Ảnh luyện công rồi mới tới Thí Kiếm Các, chuyện ngày hôm qua là do hắn gây nên, nháo đến nước này, hắn cũng nên cùng Lạc Thừa Ảnh nói rõ ràng sự việc. Vào cửa, Lạc Thừa Ảnh vừa vặn rót hai chén trà, giơ tay ra hiệu bảo hắn ngồi xuống, ban đầu Lạc Long Uyên có chút chần chừ, bản thân dù sao cũng là người mang tội, nhưng vẫn theo ý Lạc Thừa Ảnh ngồi xuống.

"Đa tạ giáo chủ. Ngày hôm qua thuộc hạ khiến giáo chủ động thai khí, thực sự là đáng chết muôn lần."

Lạc Thừa Ảnh mỉm cười, "Không có việc gì rồi... Nơi này không có người ngoài, cũng đừng giữ lễ tiết. Ngũ ca, ngươi với ta là huynh đệ."

Tay mới cầm chén trà của Lạc Long Uyên run lên, mười huynh đệ bọn họ rất ít có cơ hội gặp nhau hoặc thân mật, nhất là khi đối mặt với Lạc Thừa Ảnh thân là giáo chủ, tuy là đệ đệ nhỏ tuổi nhất, những cũng là vị giáo chủ cao cao tại thượng khiến người khác tôn kính.

"Ách... Chuyện là..." Lạc Long Uyên nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Kì thực ta đến... là vì chuyện ngày hôm qua."

"Ngươi muốn nói về chuyện kia sao?"

"Đúng vậy..." Lạc Long Uyên gật gật đầu, "vốn chính là chuyện của bản thân ta, không nghĩ tới lại liên lụy đến người khác, đó không phải chuyện ta mong muốn."

"Ngươi nói như vậy là vì muốn giải vây cho Thanh Thương sao?"

Lạc Thừa Ảnh làm như việc không có gì mà đáp lời, làm cho Lạc Long Uyên có chút thất vọng, hắn không nghĩ tới trước sự tình của Thanh Thương, Lạc Thừa Ảnh có thể lạnh nhạt, không quan tâm như thế.

"Hãy nghe ta nói đầu đuôi sự việc, có lẽ ngươi sẽ có suy nghĩ của riêng mình."

Tựa như kể lại một câu chuyện xưa, Lạc Long Uyên chậm rãi kể lại chuyện xưa mình đã trải qua, Lạc Thừa Ảnh cũng càng nghe càng giật mình. Bởi vì Lạc Long Uyên phụ trách sản nghiệp bên ngoài của Lạc Lam thánh giáo, cho nên phải thường xuyên xuất giáo thu xếp, hữu duyên gặp được một nam nhân, chính là kiếm khách danh môn chính phái, cứ như vậy hãm sâu vào. Nhưng dù sao thế giới này đại đa số bộ phận đều không thể chấp nhận việc nam nam yêu nhau, loại tình cảm cấm kị này một khi bắt đầu là đã biết không có kết quả gì. Thế nhưng Lạc Long Uyên lại càng lún càng sâu, trong lòng đã biết không chiếm được người mình yêu nhất, đã vậy thì phải cố gắng hết sức, lưu lại đứa nhỏ dung hợp huyết mạch của cả hai bọn họ. Lạc Long Uyên có chút chua xót nói, hoàn toàn là bản thân âm mưu hạ dược, nếu không nam nhân kia thà chết chứ nhất quyết không chịu cùng mình hoan hảo. Hắn quả thật đập nồi dìm thuyền, song quan hệ của bọn họ vào thời khắc người kia tỉnh táo rốt cuộc cũng đến hồi kết.

Lạc Long Uyên vĩnh viễn cũng không quên được sáng sớm ngày đó người nọ dùng ánh mắt tràn ngập phẫn nộ lẫn hối hận trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng tức giận như thế... Lạc Long Uyên lúc ấy cũng không chịu thua kém mà rơi nước mắt, chính mình chủ động để hắn ôm, lại giống như đang vũ nhục người ta...

"Lập tức cút! Nếu không ta nhất định sẽ giết chết ngươi!"

Đây là câu cuối cùng người nọ nói với hắn, Lạc Long Uyên trong lòng cười khổ, chết dưới kiếm của ngươi cũng là một cách, nhưng là... trong bụng đã có cốt nhục của hai người, hắn làm sao có thể chết...

Cố nén sự khó chịu sau một đêm hầu hạ, trộm liếc người nọ lần cuối cùng, Lạc Long Uyên rời đi. Từ nay về sau, sinh mệnh của hắn chỉ còn lại đứa nhỏ trong bụng này...

Chính miệng nói ra những việc này, Lạc Thừa Ảnh có lẽ vĩnh viễn cũng không hiểu, đó là một loại đau lòng đến thế nào. Chỉ cần không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình, nghe xong chuyện như vậy, Lạc Thừa Ảnh sao có thể không động dung? Huống chi, người này là ca ca của mình, yêu sâu đậm như vậy, bị ủy khuất lớn như vậy, cho dù bản thân không hiểu phần cảm tình kia, cũng có thể cảm nhận được sự tan nát cõi lòng.

"Giáo chủ, thuộc hạ không phải muốn cầu ngài đồng tình, chỉ vì không muốn liên lụy bất kì người nào, không nghĩ tới lại tăng thêm tội nghiệt cho mình. Chờ sau khi đứa nhỏ được sinh ra, mệnh thuộc hạ xin tùy ý giáo chủ xử lý, thỉnh cầu giáo chủ tha tội chết cho Thanh Thương."

Lạc Thừa Ảnh tựa như đang tự hỏi, nhất thời chưa đáp lời hắn. Nếu không trực tiếp cự tuyệt, vậy là còn hi vọng, Lạc Long Uyên tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Chắc hẳn giáo chủ so với ta càng hiểu rõ Thanh Thương hơn, y quả thực là người nhiệt tâm lại thiện lương, giàu nghĩa khí, cũng là người dễ xúc động. Lần này là thuộc hạ nhất thời ích kỉ, không lo lắng đến người khác, nên mới liên lụy y... Giáo chủ cũng không hy vọng y là một người tâm ngoan thủ lạt lạnh lùng vô tình phải vậy không..."

Lạc Long Uyên từng bước ép sát lời thỉnh cầu, ngược lại khiến Lạc Thừa Ảnh không biết phải trả lời ra sao. Trên thực tế, hắn vẫn đang chìm đắm trong chuyện xưa của Lạc Long Uyên, yêu sâu nặng như vậy, thảm thiết như vậy, muốn dứt mà chẳng được, hắn thật sự rung động... Đứng dậy nâng bụng chậm rãi đi bộ trong phòng, đi đến cửa sổ nhìn vô định, bỗng nhiên phát hiện từ đây có thể nhìn thấy phòng ở của Thanh Thương. Sờ sờ bụng, tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của y, "Giáo quy là dùng để tuân thủ, không phải để phá, chuyện của Thanh Thương, bổn tọa có chừng mực."

Lạc Long Uyên trong lòng cả kinh, chẳng lẽ vừa rồi nói nhiều như vậy, một chút tác dụng cũng không có hay sao? Cho dù Lạc Thừa Ảnh chỉ đơn thuần coi Thanh Thương là cận thị mà đối đãi, ở chung hơn mười năm, cũng không thể một chút cảm tình đều không có đi. Nhớ tới dày vò trong lòng Thanh Thương qua nhiều năm, Lạc Long Uyên cũng vì y mà bất bình.

"Thuộc hạ xin hỏi giáo chủ, giết Thanh Thương, giáo chủ không đau lòng sao?"

Lạc Thừa Ảnh sửng sốt, sau đó xoay người có chút mờ mịt nhìn hắn, đang định nói cái gì, lại bị Lạc Long Uyên đánh gãy, "Giáo chủ không cần trả lời, trong lòng hiểu rõ là tốt rồi, chỉ là có những việc hối hận thì cũng đã muộn, cho nên thỉnh giáo chủ ngàn vạn lần nên hiểu rõ tâm tư của mình." Hai người đối diện, Lạc Long Uyên kinh ngạc, ánh mắt Lạc Thừa Ảnh vậy mà hàm chứa mê võng cùng bất định, hoặc là, chính hắn cũng rất phiền não...

"Thuộc hạ lắm lời." Lạc Long Uyên đánh vỡ cục diện bế tắc, hắn phát hiện ra, đệ đệ hắn đối với tình cảm, quả thực dốt đặc cán mai, xem ra Thanh Thương phải ăn khổ. Hoặc là, nếu Lạc Thừa Ảnh nguyện ý chủ động gỡ bỏ khúc mắc, bản thân cũng sẽ vui vẻ giúp đỡ hắn. Bất quá hôm nay không thể tiếp tục nữa, hắn nhìn ra được Lạc Thừa Ảnh mệt mỏi, sau khi thi lễ liền nói lời từ biệt, xoay người bước ra cửa. Một khắc bước ra ngưỡng cửa lại bị một thanh âm yếu ớt gọi lại.

"Ngũ ca..." Lạc Thừa Ảnh ở phía sau, cẩn thận nhìn hắn, hoàn toàn không có phong phạm của một giáo chủ.

"Ừ?"

"À... Ta muốn hỏi... Cảm giác yêu một người, đến cùng là như thế nào? Cớ sao có thể vì đối phương trả giá hết thảy?"

"Ha hả..." Lạc Long Uyên thản nhiên cười cười, "Yêu một người, thực hạnh phúc... Cho dù có lúc đau lòng, nhưng vẫn là thực hạnh phúc... Về phần vì cái gì, ta cũng không biết, chỉ là... Thừa Ảnh, trong lòng ngươi có hay không một người khiến ngươi cam tâm tình nguyện trả giá hết thảy?"

Thừa Ảnh, trong lòng ngươi có hay không một người khiến ngươi cam tâm tình nguyện trả giá hết thảy?

Yên lặng suy ngẫm câu nói kia của Lạc Long Uyên, Lạc Thừa Ảnh không biết là nghĩ không ra, hay là không muốn suy nghĩ. Khiến hắn vì một người trả giá hết thảy? Cho tới bây giờ chưa từng có chuyện như vậy... Cẩn thận ngẫm lại, hắn kì thực cũng chưa từng có thứ gì, duy nhất thuộc về mình, sợ chỉ có Lạc Lam thánh giáo. Nhưng là, khiến hắn vì một người buông tha toàn bộ Lạc Lam thánh giáo không để ý tới, thử hỏi chính mình... Thân là người đứng đầu một giáo, hắn thật sự không làm được...

Lạc Phác Ngọc không nhìn nhầm người, Lạc Thừa Ảnh quả thật là một giáo chủ có trách nhiệm.

Lạc Long Uyên nghĩ như vậy, trong phòng nhìn chén trà chưa nguội,Thanh Thương cũng nghĩ như vậy. Lạc Long Uyên ra khỏi cửa, liền tới nơi ở của Thanh Thương thăm đại ân nhân, cũng kể lại chuyện vừa nói với Lạc Thừa Ảnh. Mà suy nghĩ của Lạc Thừa Ảnh Thanh Thương cũng đoán đúng. Quả thực, y hiểu rõ Lạc Thừa Ảnh, song, ở trong lòng hắn, địa vị của Lạc Lam thánh giáo so với chính bản thân trọng yếu hơn, làm cho hắn có thể trả giá hết thảy cũng chỉ có thể là Lạc Lam thánh giáo, một cận thị giáo chủ nho nhỏ, căn bản không xem vào mắt...

Có chút bi thương đi đến đầu giường, bên cạnh gối đầu chính là y sức Lạc Thừa Ảnh cho y, lúc này mới nhớ đến, đêm nay... còn phải độ tinh cho Lạc Thừa Ảnh... Vì Lạc Thừa Ảnh đã gần cuối thai kì, độ tinh cũng sửa thành nửa tháng một lần, khoảng cách thời gian ngày một dài, ngay cả chính y cũng sắp quên mất... Nhanh chóng cẩn thận vệ sinh cơ thể, tùy tiện ăn qua loa, liền đi tới chỗ Lạc Thừa Ảnh. Âm thầm suy nghĩ một chút, y cùng Lạc Thừa Ảnh, thật sự bắt đầu đếm ngược ngày xa nhau...