“Tôi…” Hạ Minh Thâm bối rối đưa que xiên lên cắn miếng bánh nói: “Nghe thấy rồi.”
“Không phải tôi cố ý đâu! Thật đó!” Cậu theo bản năng vô thức giơ bốn ngón tay lên thề, “Mà tôi chỉ nghe được một chút à, nghe tới bố anh sắp tới nên tôi cũng nhanh chóng đi chỗ khác rồi! Đoạn sau một chữ cũng không nghe được!”
Hạ Minh Thâm nói xong cũng cảm thấy mình giống mấy con chó ở xã hội cũ, không có một chút khí phách nào hết, bĩu môi, tức giận nói: “Anh không ăn tối đi, nè, món takoyaki anh thích nè, ăn lẹ không nguội.”
Nhạc Khuynh cũng thấy đươc cậu không vui, sắc mặt có hơi phần bất đắc dĩ nhưng cuối cùng cũng không giải thích, nói: “Tôi không trách cậu.”
Hạ Minh Thâm đưa lên ngón cái: “Ừa, tôi biết.”
“Còn nói không trách,”cậu mắng thầm, “Mới nghe nói tôi không nghe được nhiều thì mặt mày đã lạnh lùng, âm u rồi, anh lừa được ai hả, hơn nữa cũng có phải tôi cố ý nghe chuyện riêng của anh đâu.”
…Trước giờ chưa hề xảy ra những chuyện như vậy.
Nhạc Khuynh liếc nhìn Hạ Minh Thâm, lấy trong túi đeo bên hông đưa cho cậu một túi khăn ướt.
Hạ Minh Thâm: “?”
Nhạc Khuynh: “Lau miệng đi.”
Hạ Minh Thâm liếc nhìn màn hình điện thoại mới giật mình phát hiện miệng mình bị dính nước tương, cộng thêm việc nãy giờ cậu trễ môi, bĩu môi càu nhàu trông cậu không khác gì mấy đứa nhóc đang hờn dỗi.
Cậu im lặng lấy khăn ướt lau miệng.
Nhạc Khuynh ngồi xuống bên cậu, cổ tay áo trắng muốt không một hạt bụi, lông mày thả lỏng, nhẹ nhàng điềm tĩnh, ánh sáng khẽ đung đưa theo gió phả vào người anh hệt như có một bộ lọc ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào làm anh trở nên vô cùng đẹp trai.
Hạ Minh Thâm nhìn theo động tác của Nhạc Khuynh, tưởng đâu không phải hai người đang ăn ở ngoài quán lề đường có muỗi bay ruồi đậu mà đang ngồi trong một buổi tiệc rượu vừa thưởng thức Lafite 82 vừa nghe đàn vi ô lông.
Lafite 1982- một loại rượu trồng từ vườn của lâu đài Lafite – giá 230 ngàn đô xấp xỉ 5 tỷ
Ông bà ta nói đẹp thì nhìn thôi cũng đủ thấy no quả thật quá đúng.
Trai đẹp nhàn nhã nuốt một miếng bánh nhỏ, thuận miệng hỏi: “Không phải cậu mới đi ăn cơm với Phán Hoa sao, sao vậy? Ăn chưa no?”
Hạ Minh Thâm nói: “Tôi vẫn đói.”
…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…
Đúng là như vậy.
Sau khi sống dậy, cái bao tử cô độc nhiều năm của Hạ Minh Thâm trở thành cái dạ dày không đáy rồi, ăn bao nhiêu cũng không đủ, một ngày cậu phải ăn tới năm bữa mới được coi là tạm no nếu không sẽ đói đến mức như có móng vuốt cào vào tim, hệt như cái dạ dày của người bình thường đang phân chia ra mấy cái bào tử háu ăn vậy.
Cậu thuộc kiểu người ăn nhiều cũng không bị mập, nhưng có điều rắc rối ở đây là cậu phải luôn mang theo đồ ăn vặt bên mình. Mà cái miệng của cậu lại đặc biệt kén ăn, không ăn món này, không ăn món kia, nóng quá không được, lạnh quá cũng không xong, nên thành ra ngoại trừ mang theo mấy đồ tráng miệng ngọt ngọt, buổi tối phải vội vàng chạy về nấu một bát canh gà tạm lấp đầy bụng.
Hạ Minh Thâm đã mô tả nó như thế, và tập trung vào việc mô tả cảm giác khi đói khiến cậu trằn trọc đến mức nào để diễn tả lại hình tượng một kẻ vô cùng háu ăn của mình.
Vốn dĩ Hạ Minh Thâm cũng chỉ nói như thế nhưng không nghĩ tới là Nhạc Khuynh vẫn luôn nhớ kỹ, và thật sự ngoài ba bữa ăn chính anh đều chuẩn bị những đồ ăn vặt cho cậu — Hạ Minh Thâm trở về sau đêm học quân sự đầu tiên của mình tình cờ phát hiện Nhạc Khuynh đang làm bánh trong bếp.
Lúc đầu, Nhạc Khuynh vẫn chưa canh được nhiệt độ và thời gian, một là quá nhão, không thì sẽ quá ngọt hoặc quá nhạt. Hạ Minh Thâm vẫn luôn sẵn sàng làm chuột bạch cho anh, tích cực nếm thử tất cả các món bánh mà Nhạc Khuynh đã làm.
Dần dần Nhạc Khuynh đã tiến bộ hơn rất nhiều, sau khi kỳ huấn luyện quân sự kết thúc anh đã có thể nướng bánh không thua kém gì mấy tiệm bánh ngọt ngoài kia làm. Nhạc Khuynh bỏ chúng trong một cái túi nhỏ để dễ dàng mang theo, hương vị đặc biệt không gì có thể phù hợp với cậu hơn được nữa.
Trong cuộc họp thường kỳ của Ban tuyên truyền trong tuần đầu tiên khai giảng, Hạ Minh Thâm lén lút lấy bánh mà anh làm ra ăn trong lúc hội trưởng không chú ý.
Vì không muốn bị phát hiện nên cậu cố gắng nhai thật chậm, chút chút hai má phồng lên hệt như một chú hamster nhỏ, hầu như không phát ra âm thanh. Nhưng những người khác không nghe thấy không có nghĩa là Nguyễn Hàng ngồi bên cạnh không phát hiện ra.
“Này,” Nguyễn Hàng thấy cậu ăn ngon lành nuốt nước miếng ực ực, dưới gầm bàn đẩy đẩy cậu, “Cho tôi miếng.”
Hạ Minh Thâm là kiểu người hơi “bảo vệ đồ ăn”, cậu có thể dễ dàng chia sẻ bất cứ thứ gì mua trong siêu thị nhưng túi bánh quy này là Nhạc Khuynh đặc biệt làm cho cậu, cậu quả thực không muốn chia sẻ nó với ai khác, cậu cắn một miếng nhỏ đút vào tay Nguyễn Hàng.
Nguyễn Hàng vừa nhai vừa xoa bụng, dưới lời khích lệ của hội trưởng, nhỏ giọng than thở: “Đói chết tôi rồi.”
Hạ Minh Thâm bình tĩnh nhét túi bánh quy vào cặp, moi ra từ trong đó một miếng khô bò đưa cho hắn, thuận miệng hỏi: “Đói vậy sao? Ăn trưa không no hả?”
Nguyễn Hàng dựng đúng sách giáo khoa lên, che nửa khuôn mặt hung hăn cắn xé miếng khô bò: “Đừng nói nữa, trưa nay tôi trực ở thư viện có ăn được đâu.”
Hạ Minh Thâm có hơi động lòng.
Hiện tại cậu đang ăn của Nhạc Khuynh, ở cũng ở ké Nhạc Khuynh, không hề có bất kỳ một nguồn thu nhập nào. Dù là Nhạc Khuynh không hề nhắc tới chuyện tiền bạc với cậu hay yêu cầu cậu trả phí sinh hoạt nhưng cũng chỉ có thể dựa dẫm vào anh một thời gian ngắn, cứ như thế mãi cũng không phải là cách.
Vốn dĩ ngay từ đầu Hạ Minh Thâm cũng có ý định đi tìm việc làm thêm nhưng giữa chừng lại gặp Nhạc Khuynh nên bị cắt ngang, bây giờ cậu cũng coi như đã ổn định rồi, cũng nên đi tìm việc làm thêm thôi.
Vì vậy Hạ Minh Thâm hỏi: “Thư viện còn cần người làm không?”
“Hết rồi.” Nguyễn Hàng bắt gặp ánh mắt thất vọng của cậu, hỏi: “Muốn kiếm tiền hả?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của cậu, Nguyễn Hàng hào hứng lấy điện thoại ra, thêm Hạ Minh Thâm vào một group chat có tên “Gia đình lao động đại học C”, và giới thiệu: “Đây là nhóm do mấy anh chị cựu sinh viên lập ra cũng lâu rồi, truyền qua truyền lại cũng được mấy năm rồi á, trung tâm mua sắm sát bên có tuyển gì thì mọi người đều đăng lên đây, nếu mà cậu muốn tìm việc làm thì bấm vào nhắn tin riêng thôi.”
Hạ Minh Thâm cảm ơn Nguyễn Hàng, lấy nốt hai miếng khô bò còn lại ra báo đáp công ơn.
…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…
Nhóm chat vừa được Nguyễn Hàng thêm vào rất rôm rả, ngoài việc đăng mấy cái thông tin liên quan đến tên nhóm thì mấy sinh viên còn tranh thủ rảnh rỗi tám chuyện, từ việc thứ hai căn tin sẽ không có món lẩu cay hay việc người bên cạnh là người bị hôi nách, chớp mắt một cái đã tăng vọt lên 99+.
Hạ Minh Thâm lướt lên trên đoạn nói chuyện. Phải mất năm phút mới có thể lướt qua hết tất cả các tin nhắn không liên quan tìm thấy một tin được coi là khá tốt.
Vào lúc 3:30 chiều thứ ba tuần này sẽ có một bài giảng Vật lý kéo dài hai tiếng đồng hồ ở giảng đường, chỉ cần bạn đăng nhập vào là sẽ được 30 ngàn.
Hạ Minh Thâm đã trò chuyện riêng với người bạn ở Khoa Vật lý này và được biết sau khi nghe giảng bài vật lý này xong còn có thể cộng thêm điểm số, nhưng do nhà cậu ta có việc mà cậu lại không muốn bị mất điểm nên anh ấy muốn tìm ai đó có thể học giúp cậu ta.
Hạ Minh Thâm ghi nhớ thời gian và địa điểm, đồng thời tìm kiếm thêm mấy thông tin hữu ích khác trong nhóm rồi ghi lại từng cái một.
Cuộc họp định kỳ trôi qua, thu hoạch bội thu.
Sau khi tan học, Hạ Minh Thâm không vội về nhà ngay, cậu đến một trung tâm thương mại gần đó tìm một cửa hàng đồ chơi trẻ em theo địa chỉ, người quản lý của cửa hàng đồ chơi này muốn thuê một người mặc trang phục búp đê để phát tờ rơi nhân tiện thu hút mấy khách hàng nhỏ. Cửa hàng đã tìm được một nữ sinh làm thỏ Judy rồi và Hạ Minh Thâm được nhận vào vị trí của sói Nick.
Cậu cũng bắt gặp một người mà cậu hoàn toàn không ngờ tới.
— Chương Vũ, người bạn ma cũ của Hạ Minh Thâm, mang đôi bốt nạm đinh, mặc quần tất trông không phù hợp với bầu không khí trẻ con trong cửa hàng đồ chơi một chút nào, ngạc nhiên từ bên ngoài cửa hàng đi vào, bay tới trước mặt Hạ Minh Thâm: “Cậu đang gì ở đây vậy?”
“Làm thêm.” Hạ Minh Thâm dùng cằm chọt chọt vào bộ đồ sói Nick trên người.
Cậu nhớ tới người đàn ông này đã từng nói rằng anh ta sẽ chăm sóc em gái mình, thuận miệng hỏi: “Em gái anh thế nào rồi?”
Chương Vũ tự hào bay vút lên trên “Judy” đang phát tờ rơi bên ngoài cửa, véo tai con thỏ: “Tiểu Tinh cũng làm việc ở đây nè.”
Như có cảm giác, Chương Vũ vừa véo tai thỏ xong, Chương Tinh cảm giác như có gì đó nên cởi bỏ mũ trùm đầu xuống, cười ngượng ngùng với Hạ Minh Thâm.
Cô gái không cao lắm, khuôn mặt có đôi chân mày giống hệt anh trai cô, bím tóc còn kẹp hai cái nơ nhỏ, đôi mắt quả hạnh, mũi tròn trông rất ngọt ngào, dễ thương.
Trung tâm thương mại không phải ngoài trời nhưng mặc trang phục búp bê dày và nặng như vậy sẽ rất ngột ngạt. Lúc này vai trò làm ma của Chương Vũ cũng trở nên có ích – hắn ta đứng giữa Hạ Minh Thâm và Chương Tinh, giống như vừa mới gắng thêm một cái máy điều hòa thẳng đứng công suất cao, thổi mát không khí cho cả hai người họ.
Chương Vũ lang thang ở bên ngoài cả gần nửa tháng nay không có một ai để nói chuyện, cô đơn quạnh hiu như tuyết, chỉ có Hạ Minh Thâm là một ngoại lệ. Dù sao cậu cũng đã chết và làm ma một lần, ngay cả khi cậu sống lại nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy được hắn, Chương Vũ, người đã thực hành thiền định kín miệng trong một thời gian dài nhưng khi gặp Hạ Minh Thâm hắn đã tâm sự rất nhiều như thể hắn ta vừa được ân xá.
“Tôi là tôi thấy người bạn trai của Tinh Tinh có vần đề.” Hắn mô tả hành vi của người bạn trai trong buổi hẹn hò như là hay quên, thường xuyên xem giờ, nói ngon ngọt dụ dỗ người khác… rồi suy luận “Trông không giống một người đàn hoàng.”
Hạ Minh Thâm hỏi: “Cậu ta bắt cá hai tay hả?”
“Không phải.” Chương Vũ nói, “Mà cũng chắc là do tôi chưa có phát hiện ra thôi.”
“Không nói chuyện này nữa, còn cậu sao rồi? Mấy nay thế nào, tìm được chỗ ở chưa?”
Hạ Minh Thâm ngắn gọn nói: “Vẫn ổn. Tôi gặp được bạn học cũ nên chuyển vào ở cùng rồi.”
Chương Vũ hít một hơi thật sâu: “Omg! Chưa nói tới vừa mới từ cõi chết sống dậy là đã xui xẻo cỡ nào, mà bạn của cậu nhìn thấy cậu một người trong bảy tám năm qua đã chết đang sống sờ sờ trước mặt mà không thấy sợ sao?!”
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay. Một nhân viên của cửa hàng đồ chơi cầm cái điện thoại đang không ngừng đổ chuông đi ra, tên Nhạc Khuynh hiện rõ trên màn hình, hét lớn: “Cậu Hạ, cậu có điện thoại.”