Đông Phương Lý dừng lại một chút, nói thêm: “Không ai có thể đoán được suy nghĩ trong lòng của phụ hoàng, ngươi cũng đừng đoán lung tung, dùng cách của người để giải quyết là được rồi.
Nếu như xảy ra chuyện gì, ở đây còn có hẳn.
Tần Lam Nguyệt biết rằng hắn đã đồng ý, nhẹ gật đầu. Lúc này, hai người đã đi đến trước cung Bảo Ngọc.
“Thất vương gia đến, Thất vương phi đến. Một thái giám đứng trước cửa, ngẩng đầu, cao giọng hô lên.
Sắc mặt của Đông Phương Lý nghiêm túc rồi bước vào cung Bảo Ngọc. Vừa mới bước vào đã cảm nhận được một cơn gió mạnh thổi tới.
Trong cơn gió mạnh còn có âm thanh của một con tàu xuyên qua không khí, tốc độ cực nhanh.
Đông Phương Lý che trước mặt Tần Lam Nguyệt, mặc cho chén trà từ trong không khí đập vào người.
Nước trà còn nóng bỏng từ trên quan phục chảy xuống nhưng nét mặt hắn vẫn lạnh lùng, kéo Tần Lam Nguyệt quỳ xuống mặt đất.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, Trinh phi nương nương”
“Lão Thất, người thật to gan, trong mắt người còn có phụ hoàng là trẫm không?” Hoàng đế đứng ở trước mặt, đi qua đi lại, khuôn mặt đó xanh xám lại, hiển nhiên là đang vô cùng tức giận.
Ban nãy, chén trà đó chính là ông ta ném ra.
“Nhi thần biết tội. Đông Phương Lý đưa mắt xuống: “Xin phụ hoàng bớt giận”
Tần Lam Nguyệt lén lút kéo tay áo của Đông PhươngLý.
Tên ngu ngốc này tại sao vừa đến đã nhận tội rồi?
Không phải đã nói để nàng xử lý rồi sao? Đông Phương Lý thở dài, ép giọng nói xuống thấp nhất: “Trước tiên để phụ hoàng nguôi giận đã “Ngươi đã nhận tội rồi, đợi chút nữa thì hết đường chối cãi.” Tần Lam Nguyệt nhíu mày, hành đại lễ: “Phụ hoàng, chuyện này không liên quan đến Thất vương gia, xin phụ hoàng đừng giận lây sang người khác.
Giọng nói của nàng không tự ti cũng không kiêu ngạo: “Nhi thần tự làm tự chịu, xin phụ hoàng minh xét mọi việc.”
Lời này nói rất không khách khí, rõ ràng là đang chỉ trích Hoàng đế không phân đúng sai, đen trắng không rõ. Nét mặt của mấy người đang ngồi đều khác nhau. Sắc mặt của Thái hậu đen xạm, vô cùng không vui. Vẻ mặt của Hoàng hậu lại có chút hả hệ. Nét mặt Đại Hoàng tử nặng nề, trong mắt hiện lên sự tính toán.
Những phi tần khác hoặc là khiếp sợ hoặc đang chờ để xem trò cười.
Đông Phương Lý âm thầm nhéo nàng một cái.
Hắn đã sai lầm rồi, biết rõ ràng là tính khí Tần Lam Nguyệt đã lỗ mãng, nóng nảy thì không nên giao toàn quyền xử lý chuyện này cho nàng.
Nữ nhân này có thể làm hắn kinh hãi ở bất cứ nơi nào.
“To gan, người đang chỉ trích trẫm không phân phải trái sao?” Hoàng đế đập bàn một cái.
“Lẽ nào không phải sao ạ?” Tần Lam Nguyệt không những không biết ăn năn hối cải, ngược lại còn ngẩng đầu lên: “Nhi thần dám hỏi phụ hoàng, Thất vương gia đã làm gì sai sao?”
“Ngươi!” Đây là lần đầu tiên Hoàng thượng bị kẻ khác ngỗ ngược như vậy, khí huyết đều dâng lên. Ông ta bị bẽ mặt ở trước nhiều người như vậy, sắc mặt trở nên đen kịt lại.
Lập tức bầu không khí cứng ngắc đến mức như bị đóng băng.
Người trong phòng thấy Hoàng thượng tức giận, ai cũng không dám đụng vào họng súng, người nào người nấy đều câm như hến.
Thái dương của Đông Phương Lý toàn là xám xịt.
Rốt cuộc Tần Lam Nguyệt đang làm gì vậy? Chọc giận phụ hoàng tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp, còn dễ dàng bị người khác nắm bắt nhược điểm nữa.
Cái đồ ngu ngốc này!
Hắn đang suy nghĩ, nghĩ xem nên làm thế nào để đánh vỡ cục diện bế tắc hoàn toàn bất lợi với bọn họ này.
Hoàng hậu nhìn Tần Lam Nguyệt công khai chỉ trích Hoàng đế, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Bà ta vất vả tìm kẽ hở và viện cớ, không ngờ là Tần
Lam Nguyệt tự mình đụng vào, còn là đụng vào Hoàng đế. Một khi làm Đế vương tức giận, xác chết trôi đi nghìn dăm.
Thật đúng là tự mình gây nghiệt thì không thể sống.
“To gan, Tần Lam Nguyệt, ngươi dám nói chuyện với Hoàng thượng như thế sao?” Hoàng hậu tìm đúng thời cơ để mở miệng.
“Đây là Hoàng cung, không phải nơi để ngươi giở thói ngang ngược, ngươi lại bất kính với Hoàng thượng thế này. Người đâu, tát vào miệng nàng ta ba mươi cái tát.”