Lục Tu nhìn thấy nụ cười của Tần Lam Nguyệt, ngẩn ngơ cả người.
Nụ cười ấy rõ ràng mang theo nước mắt. lại vô cùng rực rỡ.
Thật đơn thuần, thật tinh khiết, cũng thật dịu dàng.
“Ngươi tới khâu lại vết thương đi. Tần Lam Nguyệt nói: “Ta đã cầm máu cho Bạch Mai rồi, tiếp đến phải làm sạch miệng vết thương, cũng giống như lần trước khâu vết thương cho Đông Phương Lý, cũng may Bạch Mai chỉ bị thương ngoài da, không nghiêm trọng tới mức đó.
Lục Bảo và Cái đuôi nhỏ chỉ bị chìm một lúc, nhiễm lạnh nghiêm trọng, điều dưỡng cẩn thận là có thể nhanh chóng khỏe lại.
Bạch Mai mới là người bị thương nặng nhất.
Không chỉ mất máu quá nhiều, trên người nàng còn rải rác chi chít vết thương.
Truyền máu thành công cũng đồng nghĩa Bạch Mai còn sống, tiếp theo đây chỉ cần xử lý vết thương cẩn thận sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.
“Vâng.” Lục Tu đáp lời.
“Lục Tu, vật dụng này nọ ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi.” Tần Lam Nguyệt đứng lên: “Đây là dụng cụ gây tê, gây tê cục bộ là được, đây là nước sát trùng, chỉ khâu, thủ thuật khẩu dùng loại đơn giản nhất như thế này là được rồi, chủ yếu vẫn là sát trùng sạch sẽ.
Giọng nói của nàng hạ thấp dần, trước mắt là một mảng tối đen, trong đầu chỉ còn vang lên tiếng ong ong. Giọng nói của mình, âm thanh của Lục Tu đều biến mất.
Mọi thứ ở bốn phía xung quanh đều rời xa, trời đất rung chuyển, mắt chỉ còn nhìn thấy tất cả là một màn đen, nàng không khống chế được mà ngã khuỵu xuống đất.
“Nương nương?” Lục Tu hoảng sợ.
Khi y muốn đỡ lấy Tần Lam Nguyệt, một cánh tay khác đã giành trước ôm lấy nàng kéo về.
Lục Tu nhìn thấy Đông Phương Lý vội vã chạy tới, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên lẫn sửng sốt.
Lúc Vương gia còn nhỏ từng tận mắt chứng kiến Vân phi nương nương bị hãm hại, cực kỳ chán ghét cảnh lục đục tranh đấu của nữ nhân, trừ Tô Điểm Tình có thể tới gần ra, cho dù những nữ nhân khác chỉ đụng đến góc áo của hắn cũng có thể khiến hắn buồn nôn đến nửa ngày.
Vương gia vào lúc này lại có thể dùng một tay ôm chặt Vương phi.
Trong mấy ngày này, giữa Vương gia và Vương phi chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi đây?
Đợi lát nữa nhất định phải hỏi Đỗ Khứ đàng hoàng mới được.
Đông Phương Lý cúi đầu nhìn bộ dạng mặt mày tái nhợt của Tần Lam Nguyệt, biểu cảm rất phức tạp.
Đỗ Khứ nói hết chuyện xảy ra trong Hương Thảo Các cho y.
Bạch Mai bị đánh đến hấp hối, Lục Bảo và Xích Tiền suýt chút nữa thì bị chìm chết, lạnh chết, Tần Lam Nguyệt dựa vào sức lực một người đánh lui Mục Dã, bảo toàn tính mạng cho ba nha hoàn này.
Hắn vốn nghĩ, dựa vào tính tình của của Tần Lam Nguyệt, phát hiện nơi chế thuốc của Lục Tu, nhất định có thể gây ra vài trò đùa nguy hiểm, ít nhất trước mặt Mục Dã có thể bảo toàn tính mạng.
Điều khiến hắn trở tay không kịp chính là, Tần Lam Nguyệt không chỉ bảo toàn được tính mạng mà còn có thể chèn ép Mục Dã và Tô Điểm Tình, đại náo một hồi.
Việc đến nước này, muốn nghĩ tốt cũng không thể được.
Lần này có thể nàng đã gặp phải một hồi phong ba bão táp.
“Vương Gia, người của Hương Thảo Các đều đã đưa hết vào cung rồi sao?” Lục Tu hỏi.
“Ừ” Đông Phương Lý nhìn bốn phía.
Giường đã bị Bạch Mai chiếm mất, ngoài cái giường nhỏ bên cạnh, cơ bản không còn chỗ đặt chân.
“Sáng sớm ngày mai chúng ta cũng có thể bị gọi vào cung” Hắn nói: “Ta đưa nàng ấy tới cung Minh Ngọc, người xử lý nốt việc bên này, sau đó thì qua giúp nàng ấy xử lý vết thương”
Đông Phương Lý bế Tần Lam Nguyệt đứng lên.