Cú đánh của công chúa Mục Dã như hổ gầm ra gió, mang theo sát khí nồng đậm.
Cú đánh này rất ác liệt, nếu đánh trúng người thì một trăm phần trăm là người đó sẽ chết. Giữa gianh giới của sự sống và cái chết, Tần Lam Nguyệt đã chớp lấy cơ hội, mạnh mẽ là đổ chất lỏng trong bình sứ trên tay.
Chiếc bình sứ có miệng rộng, dưới một góc độ và lực tác động thích hợp, toán bộ chất lỏng bên trong đó đổ hết lên mặt và trên người của công chúa Mục Dã.
Một mùi nước tiểu nồng nặc bốc lên và chảy từ trên đầu xuống mặt Mục Dã.
Từng giọt từng giọt, sau khi ngấm vào quần áo của nàng ta đã để lại những vệt ố vàng kinh tởm.
Công chúa Mục Dã bị mùi hôi thối đột ngột này làm cho choáng váng, lập tức quên đi phải xuống tay đánh người.
Nàng ta vô thức nhìn xuống bộ quần áo màu trắng của mình, nhìn thấy những vết ố vàng kinh tởm và mùi hôi thối khủng khiếp, nàng ta hét lên như điên.
“Đây là cái thứ gì vậy?”
“A! Người đâu, mau đến đây.”
Công chúa Mục Dã kêu gào điên cuồng: “Thật kinh tởm, đến đây nhanh lên đi, mau mang quần áo đến cho bản công chúa thay, nhanh chóng chuẩn bị nước để ta tắm.
“Đây là nước tiểu của ngựa.” Lời nói của Tần Lam Nguyệt không ngừng truyền đến: “Ta mang từ chuồng ngựa đến đây đấy, đây cũng được tính là một loại nguyên liệu chế tạo thuốc. Không bẩn đâu, chỉ là hơi kinh tởm thôi.” Đến người bình thường khi bị dính nước tiểu còn không chịu được nữa là người bị bệnh sạch sẽ như công chúa Mục Dã, kết quả chắc chắn sẽ rất vui đây.
Sự thật chứng minh, đúng là rất thú vị.
“Tần Lam Nguyệt, ta liều với ngươi.” Người mắc bệnh sạch sẽ như Mục Dã hơn nữa lại là mắc bệnh sạch sẽ một cách nghiêm trọng, bình thường việc đi vệ sinh cũng đã khó chịu lắm rồi.
Bây giờ lại còn bị tạt nước tiểu ngựa vào mặt, thật sự khiến nàng ta suy sụp. Nàng ta điên cuồng gào to, hai mắt đỏ ngầu: “Ngươi, vậy mà ngươi lại dám “Ngươi lại dám hất thứ đồ này lên người ta, hôm nay ta không lột da rút gân của người thì không rửa được mối hận trong lòng này.”
“Sao ta lại không dám chứ?” Tần Lam Nguyệt cười lạnh: “Ngươi còn dám đánh chết ta thì tại sao ta lại không thể hắt lên mặt ngươi?
Nếu không phải là cảm thấy buồn nôn thì nàng sẽ còn dùng thủ đoạn kinh khủng hơn.
“A a a!” Công chúa Mục Dã điên cuồng hét lên, xé toạc quần áo trên người.
Nàng ta cởi lớp áo ngoài, lại cởi áo bông, cuối cùng trên người chỉ còn lại một chiếc áo lót mỏng manh. Trong cái lạnh của băng tuyết như thế này, nàng ta vẫn muốn cởi bỏ nó.
Tần Lam Nguyệt lùi về phía sau hai bước, trong lòng kinh hãi, Mục Dã này sạch sẽ đến mức biến thái, đây chắc chắn là giai đoạn cuối của bệnh sạch sẽ rồi.
“Ta muốn cắt lưỡi của ngươi, cao trọc đầu, chặt tay, chặt chân, khoét mắt của người ra. Ánh mắt của công chúa Mục Dã đỏ ngầu: “Tần Lam Nguyệt, nếu không tra tấn người đến chết ta thề không làm người.
Nàng ta lên cơn điên, xé rách quần áo, hùng hổ xông lên muốn xé Tần Lam Nguyệt thành từng mảnh nhỏ.
“Công chúa đừng hấp tấp, nữ nhân này rất xảo quyệt, nàng ta có thể là đã hạ độc ở chỗ nào đó rồi.” Giọng nói của Tô Điểm Tình từ trong phòng truyền đến.
Sau đó, nàng ta cầm một bộ quần áo và khăn lông đi ra, vẻ mặt tỏ ra đau lòng: “Trời ạ, sao người lại biến thành thế này? Công chúa, mau, người mau thay quần áo đi.”