“Hừ. Cung nữ đó cắn rằng, không biết lấy sức ở đâu ra, kéo cái trâm cài đầu xuống, căm hận xông đến chọc vào cổ Tần Lam Nguyệt.
Tần Lam Nguyệt hoảng sợ.
Chiếc trâm này cực kì sắc bén, nếu như bị đâm trúng chắc chắn nàng sẽ không thoát khỏi cái chết. Vừa nãy nàng chỉ muốn dọa cung nữ này một chút, ấy vậy mà suýt chút nữa bị giết ngược lại. Trong lòng Tần Lam Nguyệt đề cao cảnh giác.
Bây giờ không phải là lúc để thể hiện lòng nhân từ, nàng phải tìm lại Lục Bảo và Xích Tiễn, nếu như muốn sống sót, nhất định nàng hông được lơ là.
Ánh mắt Tần Lam Nguyệt thay đổi, quay sang giữ chặt tay của cung nữ kia, tay còn lại đoạt lại cây trầm trên tay cung nữ ấy.
Ngay sau đó nàng lập tức đâm cây trâm vào cổ họng cung nữ. Máu tươi ồ ạt như là nước suối mạnh mẽ phun ra, phun từ trên trời xuống, giống như một cơn mưa máu.
Hai mắt cung nữ trợn tròn, dường như không tưởng tượng nổi cây trầm đó lại bị đâm ngược vào cổ họng mình.
“Ta cũng không muốn lấy mạng của người đầu, ta chỉ muốn biết tung tích của Lục Bảo mà thôi.” Tần Lam Nguyệt giấu đi đôi tay đang run rẩy của mình, giọng điệu lạnh nhạt: “Bây giờ thì ta hiểu rồi, đối với các ngươi, nhân từ chẳng có tác dụng gì.
Máu tươi nhuộm kín cả viện nhỏ, như từng bông hoa đỏ tươi nở rộ trải ra con đường đi xuống âm phủ.
Sự hận thù trong đôi mắt cung nữ tan đi, thay vào đó là sự thư thái. Cung nữ nhìn vào Tần Lam Nguyệt cười thoải mái, sau đó dần dần nhắm hai mắt lại.
Tần Lam Nguyệt như bị nụ cười của cung nữ đánh trúng, trái tim giống như bị thứ gì đó chặn lại, cực kì khó chịu.
Rõ ràng sự hận thù đến cùng cực của cung nữ này không xứng đáng nhận được sự đồng cảm.
Rõ ràng nếu không phải cung nữ đó chết thì chính Tần
Lam Nguyệt phải chết.
Nhưng nụ cười thư thái của cung nữ lại như cái gai nặng nề đâm vào Tần Lam Nguyệt.
“Yên nghỉ nhé.” Tần Lam Nguyệt không dám nhìn cung nữ đó thêm chút nào, bước qua chỗ khác.
Ở trong viện, ngựa Thất Liệt tạo ra âm thanh quá lớn làm kinh động đến người ở trong.
Một đại cung nữ ăn mặc cầu kì, dáng người cao lớn trông không giống với người của Đông Lục bực bội mở cửa: “Sáng sớm ngày ra, cãi cọ nhau gì vậy? Công chúa còn chưa tỉnh dậy, các ngươi dám cãi nhau như vậy, cần thận ta lột da các ngươi.”
Đại cung nữ vừa ngáp ngủ vừa mắng.
Đến khi đại cung nữ nhìn một cách rõ ràng sự lộn xộn của viện nhỏ và những thái giám, cung nữ nằm ngổn ngang trên mặt đất mặt thì biến sắc ngay: “Đây, chuyện gì đã xảy ra vậy? Các ngươi chán sống rồi à?”
“Tại sao ngựa lại dám tác oai tác quái ở đây? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?” Đại cung nữ trợn tròn mắt: “Còn không mau mang nó đi?”
“Ngựa này là do ta mang đến.” Tần Lam Nguyệt lạnh lùng nói: “Người của các ngươi cũng bị phế gần hết rồi.”
Nàng khoanh tay trước ngực, trên quần áo cũng bị bắn khá nhiều máu tươi, đi từng bước từ viện nhỏ tiến đến gần chỗ đại cung nữ, khí áp xung quanh dường như cũng giảm bớt không ít.
“Ngươi là ai?” Đại cung nữ chỉ vào Tần Lam Nguyệt, thở hổn hển nói “Ngươi có biết đây là nơi nào không? Dám ngông cuồng như vậy?”
“Ta tên là Tần Lam Nguyệt, đây là phủ Thất Vương.
Giọng nói của Tần Lam Nguyệt như có như không, lời vào tại của đại cung nữ lại lạnh lẽo đến tận xương.
“Thất Vương Phi?” Đại cung nữ chau mày, bất giác quay lại nhìn vào trong phòng.
“Chà, cuối cùng cũng có người nhận ra ta rồi.” Tần Lam Nguyệt đi đến trước mặt đại cung nữ: “Ngươi biết ta là ai rồi thì dễ nói chuyện rồi, nha hoàn của ta đang ở đâu?”
Ánh mắt đại cung nữ trốn tránh, cười như không cười: “Người đang nói gì thế? Nô tài làm sao mà biết được nha hoàn của người đang ở đâu?”
Tần Lam Nguyệt nhìn vào mắt đại cung nữ: “Ta hi vọng ngươi suy xét rõ ràng rồi hằng trả lời, sự nhẫn nại của ta đã cạn hết rồi, một khi câu trả lời của người không hợp ý ta, người cũng đừng trách ta không khách khí.”
Sắc mặt đại cung nữ có chút thay đổi, cuối cùng vẫn tươi cười: “Thất vương phi, người xem lời này của người là sao chứ, không thấy nha hoàn của người đầu, người có thể đi bảo quan hoặc là mua thêm vài nha hoàn nữa, sao lại đến chỗ bọn ta tìm?”
“Ngươi không muốn nói đúng không?” Tần Lam Nguyệt ngắt lời đại cung nữ, nàng đưa tay ra, hai đầu lông mày sắc như đao, giọng nói uy nghiêm: “Vậy thì ta chỉ có thể dùng cách khác khiến người mở miệng rồi.”