Chương 475
Sáu giờ sáng, Ngô Bình tự dậy, anh ngó ra ngoài cửa sổ thì thấy Quảng Hải đang vẫy tay với mình.
Anh đi xuống tầng dưới thì thấy hai chị em vẫn chưa dậy nên anh đi ra ngoài luôn.
“Có chuyện gì thế?”, anh hỏi.
Quảng Hải: “Sư thúc, tối qua đệ tử ở nhà Diệp Huyền, đệ tử đã kể lại chuyện của sư thúc rồi. Diệp Huyền bảo Lục Kình Ba có thế lực rất mạnh, khuyên mình tốt nhất không nên đối đầu với ông ta. Diệp Huyền đồng ý làm người giảng hoà, sư thúc thấy sao?”
Ngô Bình hỏi: “Thế Lục Kình Ba có đồng ý không?”
Quảng Hải: “Cái này đệ tử không rõ, nhưng Diệp Huyền đã bắt đầu liên lạc với ông ta rồi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ thì thấy cũng nên thử. Anh mới tới Thiên Kinh, bạn bè không nhiều, lại không thông thuộc nơi này, không phải chuyện bất đắc dĩ thì cũng không nên đắc tội với người khác.
Anh nói ngay: “Được, vậy thử xem sao”.
Quảng Hải gật đầu: “Vâng! Sư thúc, còn chuyện này nữa. Nếu trưa nay sư thúc rảnh, đệ tử muốn mời sư thúc đi ăn, tiện thể gọi các đồng môn đi cùng, dẫu sao mọi người cũng chưa được gặp sư thúc nên rất muốn có một buổi giao lưu”.
Ngô Bình cười nói: “Được thôi, trưa đi”.
Quảng Hải vui vẻ nói: “Tốt rồi, các vị sư huynh cũng sẽ tới”.
“Hả? Đến hết luôn à?”
Quảng Hải gật đầu: “À, các sư huynh đệ chúng đệ tử năm nào cũng tụ họp một lần”.
Dương Mộ Bạch có ba đồ đệ, đại đồ đệ Lý Long Thần, nhị đồ đệ là Triệu Phương Ninh, tam đồ đệ là Chu Vân Hổ. Diệp Thiên Tông thì có hai đồ đệ là Trần Nhược Tùng và Quảng Hải.
Trừ Quảng Hải ra thì những người kia đều rất giàu và có địa vị cao trong xã hội.
Ngô Bình không biết gì về những người đó cả, anh mới gặp Lý Long Thần thôi. Quảng Hải nói sư huynh Trần Nhược Tùng của mình đã nhiều tuổi, luôn ở cạnh làm việc cho sư phụ và hiện đã là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.
Ngô Bình vào trong nhà thì thấy Trần Lăng Sương đã dậy, hiện giờ đang tập bài luyện thể.
Hai người chào nhau, Trần Lăng Sương nói lát phải đi tham gia buổi họp báo, để tuyên bố chính thức gia nhập công ty Sơn Hải. Trần Lăng Tuyết thì rảnh rỗi ở nhà nên Trần Lăng Sương nhờ cô ấy tiếp đãi Ngô Bình.
Bảy giờ sáng, Trần Lăng Sương đã ra khỏi nhà, đến giờ Trần Lăng Tuyết vẫn chưa ngủ dậy.
Ngô Bình chán quá nên tiếp tục nghiên cứu các võ kỹ và quyền pháp trong truyền thừa. Tới mười giờ, Trần Lăng Tuyết mới dụi mắt đi xuống dưới, cô ấy ngáp dài một cái, mắt thì thâm quầng: “Anh Ngô, chị em đâu ạ?”