Một người phụ nữ dáng người cao gầy, khuôn mặt lãnh diễm, mặc áo blouse trắng rộng thùng thình, nhưng vẫn không che được thân hình quyến rũ đang đi tới.
Trưởng khoa Trần gương mặt tươi cười lấy lòng nói với người phụ nữ này.
“Viện trưởng Thẩm, phòng bệnh bên này!”
Người này chính là Thẩm Ngân, viện trưởng của bệnh viện lớn nhất nhì thành phố Hoa Dương này.
Có thể nói cô có kiến thức cùng kinh nghiệm y học vô cùng cao, dù là ai cũng không dám dị nghị điểm này.
Vào phòng bệnh, Thẩm Ngân nhìn thấy Phương Huy Hoàng còn đàng ở cạnh chăm sóc, gương mặt lạnh băng của cô chợt nở nụ cười tiêu chuẩn.
“Chủ tịch Phương, cũng may bệnh viện chúng tôi không phụ sự mong đợi của ông cùng mọi người, có thể giúp Tình Tình tốt hơn, nếu không thì khó mà trón trách nhiệm của mình.”
Phương Huy Hoàng đứng dậy bắt tay Thẩm Ngân.
“Đúng vậy, bệnh viện của viện trưởng Thẩm đúng là nhân tài nhiều vô kể, một nam hộ lý cũng có y học cao siêu, so với trưởng khoa chỉ có hơn nhiều lần, khó trách trưởng khoa Trần muốn nhanh chóng đuổi người đi như vậy.”
Phương Huy Hoàng nói xong thì ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trưởng khoa Trần, làm cho ông ta xấu hổ chỉ biết cười trừ.
Thẩm Ngân nghe vậy nhíu mày rồi nói.
“Tôi muốn xem tình trạng Tình Tình một chút.”
Phương Huy Hoàng gật đầu, Thẩm Ngân đi lên xem xét, cô cũng thấy rõ trên người Tình Tình từng lớp băng quấn kín, lại còn có ngân châm đâm qua, mắt của cô mở to, biểu cảm là vô cùng khó tin.
“Chuyện này… đây…”
Thẩm Ngân cảm nhận rõ ràng trên ngân châm còn có linh khí, tuyệt đối không thể là một nam hộ lý có thể làm được, Thẩm Ngân kiểm tra một lúc rồi nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Hôn Nhân Lừa Gạt
3. Hôn Luyến [ABO]
4. Em Còn Yêu Anh Không?
=====================================
“Chủ tịch Phương, hiện tại có lẽ Tình Tình đã thoát khỏi nguy hiểm.”
Cô nói với Phương Huy Hoàng vài câu, sau đó cùng trưởng khoa Trần đi ra ngoài.
“Hôm nay người làm phẫu thuật cho Tình Tình là nam hộ lý của bệnh viện chúng ta?”
Thẩm Ngân hỏi.
“Đúng vậy, chính là Giang Lâm, kẻ ăn bám vợ mà mọi người hay nói kia, không biết hôm nay là anh ta mèo mù vớ phải chuột hay gì, tình trạng nghiêm trọng vậy có thể chữa khỏi được.”
Trưởng khoa Trần nhíu mày nói.
“Đây không phải may mắn.”
Thẩm Ngân híp mắt, trầm giọng nói.
“Trưởng khoa Trần, côn việc của ông có vẻ nhiều tới mức hồ đồ. Người ưu tú như vậy mà lại đuổi đi rồi. Nếu ông còn muốn làm ở đây thì ngày mai làm cho Giang Lâm tới gặp tôi ở văn phòng. Nếu không…”
Nói xong Thẩm Ngân bỏ lửng, rồi xoay người rời đi, trưởng khoa Trần tái mặt gọi theo.
“Viện trưởng Thẩm….”
Hứa Văn lái xe chở Giang Lâm đi trên đường đêm, trong đầu cô đều là chuyện Giang Lâm đã làm hôm nay.
Giang Lâm trước giờ không hề cùng ai tranh cái gì cả, dù bị người ta cười nhạo khinh nhục cũng sẽ không cãi lại.
Nhưng Giang Lâm hôm này vì cưới người lại có thể hoàn thành ca phẫu thuật khó, Hứa Văn có cảm giác quá xa lạ, còn có chút kinh hỉ.
“Không ổn, nhầm đường rồi.”
Hứa Văn đang lái xe, Giang Lâm vội kêu lên.
Hưa Văn còn đang miên man nghĩ tới chuyện lúc nãy, cứ nghĩ bản thân đi nhầm vội dừng xe lại, nhưng khi nhìn lại thì thấy không đi nhầm.
Cô nhíu mày nhìn Giang Lâm.
“Sai đường khi nào?”
Giang Lâm lúc này mới hoàn hồn, thật ra anh là muốn về nhà, lúc này nghĩ đang về nhà mình theo quán tính cho là nhầm được, hiện tại thân phận của anh thì có lẽ là nên về nhà Hứa Văn.
Dù sao thâm tâm anh cũng muốn về nhà mình, mấy ngày rồi, mình mất không biết nhà thế nào.
Giang Lâm nói với Hứa Văn.
“Không… có. Chỉ là nhớ bên kia có chỗ bán đồ ăn. Có vẻ đói.”
Trong nhà Giang Lâm, thu nhập chính dựa vào quán ăn nhỏ nay, tuy Giang Lâm lúc trước làm bác sĩ thực tập, nhưng cha mẹ anh vẫn luôn duy trì quán.
“Được, đi qua đó.”
Hứa Văn lạnh nhạt nói.
Cô khởi động xe, dựa theo chỉ dẫn của Giang Lâm mà tìm vị trí quán.
Quán ăn nhỏ nhà Giang Lâm đã ở ngay trước mắt, lúc này chỉ có em gái của anh coi quán, hơn nữa còn có hai tên côn đồ trước quán.
“Nếu các người còn quá đáng, tôi báo cảnh sát.”
Giang Nguyệt tức giận nói với hai tên lưu manh kia.
“Em gái xinh đẹp, em báo gì chứ, đây là các anh tới giúp đỡ em mà.”
Tên này gầy nhom, vẻ mặt xấu xí, lại nở nụ cười xấu xa gian xảo, càng làm người ta chán ghét.
Còn tên béo bên cạnh, trực tay cầm xiên que lên ăn thoải mái.
“Em gái à, nhà em ở đây lâu vậy, kiếm lời cũng kha khá, vậy cho anh xin tí tiền bảo kê, đảm bảo em được yên bình.”
Giang Nguyệt vì muốn báo hiếu cha mẹ mới ra đây bán hàng một mình, cha mẹ già yếu lại vì anh trai cứu người bị chết mà càng sa sút, cô ta vì vậy mới phải tới đây bán hàng, kiếm chút ít lo cha mẹ.
Tiền thuốc men bệnh tật cho cha mẹ không có đủ, giờ sao có thể đóng thêm phí bảo kê.
Vừa có chút thu nhập lại gặp hai tên côn đồ, cô không biết làm sao.
Giang Nguyệt hơi co người nói.
“Tôi không có tiền, các anh đi đi.”
Hai tên lưu manh này nghe Giang Nguyệt không có tiền, thoáng nhìn người cô từ trên xuống rồi cười xấu xa.
“Không tiền cũng không sao, phục vụ hai anh đây một vài đêm, sau này không thu phí cô em nữa.”
Nói xong cả hai vây quanh Giang Nguyệt, vừa nhìn cô bằng ánh mắt khả ố, vừa cười xấu xa.
Giang Nguyệt sợ hãi lùi về sau, cô bỗng nhiên cảm giác có bàn tay đặt lên bả vai mình, quay đầu thì thấy người đứng đó là Giang Lâm.
“Anh trai.”
Giang Nguyệt thấy bóng dáng Giang Lâm thì vui mừng.
“Ừm.”
Giang Lâm theo bản năng cũng đáp lại, nhưng Giang Nguyệt nhìn kỹ thì mới phát hiện không phải anh trai, hơn nữa cô cũng ý thức được anh trai cô đã chết.
Trên mặt Giang Nguyệt hiện lên sự bi thương vội nói.
“Xin lỗi, tôi nhận sai người.”
Giang Lâm chua xót, anh quên mất bản thân không còn thân thể lúc trước, chỉ là muốn Giang Nguyệt vui vẻ một chút.
“Không sao, tôi cùng anh trai của em làm cùng bệnh viện, cũng cùng tên với anh trai em, sau này em cứ xem anh là anh trai em là được.”
Nghe Giang Lâm nói, Giang Nguyệt tươi tỉnh hơn, nhưng cô lại không cười nổi.
“Tiêu nhãi này, mày từ đâu ra, xen vào chuyện của ông đây à?”
Tên gầy ốm tức giận khi có kẻ chen ngang.
Giang Lâm nghe vậy thì hung tợn nhìn hai tên lưu manh.
“Cút!”
Giang Lâm là nhận được truyền thừa, tuy rằng còn chưa nghiêm chỉnh bắt đầu tu luyện nhưng thân thể đã có thể nói là vô cùng siêu phàm, đối phó hai tên này vẫn rất dễ dàng.
Thấy ánh mắt hung ác sắc bén của Giang Lâm, hai tên kia cũng bị dọa sợ, nhưng bọn họ nhìn Giang Lâm không có dáng người cao to, hơn nữa chúng còn có hai người thì không sợ hãi nữa.
Tên ốm gầy móc ra con dao gọt hoa quả, hung dữ nói.
“Tên nhãi, mày muốn thấy máu sao.”
Giọng nói vưa xong, tên ốm gầy đã nhắm vào Giang Lâm phi tới.
Thấy vậy, Giang Lâm cười thầm, duỗi tay bắt được tay cầm dao của hắn, nhẹ nhàng uốn éo đã trực tiếp làm dao kia rơi xuống.
Nhấc chân một cái, anh đã đá bay tên ốm gầy kia ra ngoài, đánh thẳng vào người tên béo mập kia.
Tên ốm gầy đó biết gặp phải người khó chơi, ôm bên ngực đau nhức, bò từ đất lên vô cùng chật vật.
“Tên nhãi, mày chờ đó. ch*t m* mày với tao.”
Hắn bỏ lại một câu cảnh cáo tàn độc, hai tên cùng chạy nhanh.
“Dọa em gái tôi, vậy mà muốn đi dễ vậy sao?”
Giang Lâm nhấc chân cái nữa, hai cục đá như hai viên đạn, bắn trúng vào đùi hai tên lưu manh, cả hai ngã xuống đất kêu la không ngừng.