Giang Lâm nhanh chóng rời nhà tới bệnh viện, anh sợ dây dưa thêm một lúc thì cha vợ sẽ lại chỉ anh cách làm sao để “gạo nấu thành cơm”.
Vừa tới bệnh viện, anh đã thấy phòng làm việc của Hứa Vân có nhiều y tá cùng hộ lý đến tìm.
“Tôi thay bác sĩ Hứa giải quyết, có chuyện gì sao?”
Giang Lâm nhanh chóng nói.
“Bên phòng kia…”
Một y tá đang muốn nói.
“Không xong rồi, Lâm Đường Thy không ổn rồi, phòng kia đóng cả cửa, có tận mấy tên bặm trợn trong đó.”
Hộ lý nam khác chạy tới, muốn tìm cách.
Dù sao đây cũng là bệnh viện, xảy ra chuyện gì thì mang tiếng bệnh viện, còn có ảnh hưởng mọi người.
Ai cũng lo lắng, nhưng đám người kia không một ai dám làm gì, dù sao nhìn qua cùng biết bọn người kia là đám người hắc bang.
Gọi cảnh sát cũng là sự việc xảy ra rồi, mà bảo vệ sợ là cũng không làm gì được.
“Dẫn tôi đi.”
Giang Lâm lạnh nhạt nói.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, nhưng hộ lý kia cũng không nghĩ nhiều, ít nhất có người chấp nhận xử lý là tốt rồi.
Mà trong phòng bệnh đặc biệt, không ai khác là tên đầu trọc đang làm càn quấy.
“Cô em à, y tá được bao tiền? Anh đây bao em gấp đôi… à không gấp bốn năm gì đó cũng được.”
“Theo anh đi, anh cam đoan cho em khoái lạc, cho em sung sướng, cho em đầy đủ…”
Tuy tay của hắn không tiện nhưng có đàn em ở đây, phần dưới của hắn cũng không phải liệt, vẫn có thể vui vẻ.
Mà nhìn qua hắn thừa biết y tá này con trẻ, là cô gái quê lên phố làm việc, loại gái này hắn cực kỳ thích.
“Xin ngài tự trọng, lát nữa bác sĩ sẽ tới chẩn khám cho ngài, nếu ngài làm gì ảnh hưởng đến vết thương, chúng tôi không chịu trách nhiệm.”
Lâm Đường Thy lạnh lùng nói, giọng có chút sợ hãi.
Khi cô vào đây theo dõi bệnh trạng theo thường lệ, vậy mà có sẵn vài tên to con đứng đây, cô còn tưởng đó là người thân quen đến thăm cũng không để ý.
Cô là y tá mới, còn giai đoạn thử việc chỉ mới quen việc được vài tháng, giờ lại gặp phải hoàn cảnh thế này.
“Yên tâm, vì người đẹp mà đau thêm chút cũng đáng.”
“Không phải em nói bác sĩ sẽ tới, vậy anh cũng thử vận động một chút, bác sĩ tới khám luôn là vừa.”
Nói xong tên trọc cười khả ố, ánh mắt ra hiệu cho đàn em chặn chặt cửa, dù ai cũng không cho vào.
“Này, đây là bệnh viện, đừng làm chuyện bậy bạ… tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lâm Đường Thy lùi lại thì trúng mấy tên đàn em, giọng càng run hơn.
Mấy tên đàn em ánh mắt cũng khả ố nhìn cô.
Dù sao Lâm Đường Thy so với các cô y tá mới ở đây cũng xem như nổi bật, dáng người nhỏ nhắn, lồi lõm có đủ, chỗ nhỏ thì nhỏ, chỗ đầy đặn thì xem như no đủ.
Gương mặt lại vô cùng xinh đẹp theo kiểu thuần thiện ngây ngô, làm cho tên đầu trọc khơi lên một cảm giác mới lạ.
“Trước giờ cũng chưa từng thử qua cảm giác này ở bệnh viện, xem như hôm nay thủ chút vị lạ cũng tốt.”
Tên trọc cười ha hả, ánh mắt thèm thuồng nhìn về Lâm Đường Thy cứ như là cô đã bị lột sạch.
Đột nhiên!
Cánh của phòng bị đáp tung.
Lâm Đường Thy xem như tìm được cứu cánh, mà tên trọc thì nhíu mày không vui vì có kẻ phá đám.
“Nghe nói có bệnh nhân cần khám.”
Giang Lâm lạnh nhạt nói.
“Là mày!”
Tên trọc nhìn kỹ lại thì vô cùng bất ngờ.
Đây chẳng phải là tên nhãi hôm trước sao? Giang Lâm bẻ tay hắn giờ lại là người điều trị.
“Tôi muốn đổi bác sĩ.”
Hắn hô to.
“Đồi? Bệnh nhân cần nghe lời bác sĩ, đổi một người cũng thế mà thôi.”
Giang Lâm lạnh nhạt nói.
Sau đó anh tiến lại gần tên trọc, kề bên cạnh tai hắn.
“Vì không ai chữa khỏi cho anh được!”
Nói xong Giang Lâm lật lại bệnh án của hắn, sau đó đưa cho Lâm Đường Thy.
“Bệnh nhân này chuẩn bị mổ đi. Tay cần tháo ra gấp.”
“Cái gì chứ? Tháo gì chứ? Mày làm gì đó? Tao không đồng ý, mày sẽ không được động vào tao.”
Tên trọc nghe Giang Lâm nói phải tháo tay thì nhảy dựng lên.
“Anh nói xem… Tôi là bác sĩ điều trị của anh đấy! Tôi có nhiều cách để tháo tay anh một cách đường đường chính chính. Tin không?”
Giang Lâm cười lạnh nhìn tên đầu trọc.
Mà hắn hiện tại đang vô cùng tức giận, trong lòng còn đang mong chờ khỏe lại sẽ ra ngoài tìm Giang Lâm trả thù, ai ngờ lại gặp sớm vậy.
“Mày dám…”
“Y tá, đứng đó làm gì? Mau đi chuẩn bị phòng mổ. Tình trạng nguy kịch để lâu ảnh hưởng tính mạng.”
Lúc này anh quay ra nói với Lâm Đường Thy, đây là muốn cho cô hả giận.
“Vâng.”
Lâm Đường Thu chuẩn bị chạy đi thì tên trọc kêu lên.
“Đừng… Đừng. Tôi tin.”
“Xin lỗi cô ấy đi!”
Giang Lâm trầm giọng nói.
Nhưng tên trọc vẫn im lặng không có ý xin lỗi.
“Anh vẫn tính nào tật đó nhỉ, tay không hoạt động được vẫn rất thích hoạt động. Thử xem phần dưới kia.., không hoạt động thì sao nhỉ?”
Giang Lâm ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía tên đầu trọc.
“Nhanh đi!”
Anh lại giục ý tá lần nữa.
Lúc này tên đầu trọc biết sợ rồi, nghĩ tới mình không tay, còn vô dụng, hắn liền sợ hãi.
“Đại ca… em biết sai rồi! Anh tha cho em đi! Xin đại ca.”
Hắn nhanh chóng năn nỉ, ánh mắt cầu xin.
Đám đàn em cũng không thể làm gì, dù sao đây cũng là bệnh viện, nếu như làm gì cảnh sát sẽ tới ngay.
Ánh mắt Giang Lâm nhìn ra hiệu cho tên trọc muốn hắn xin lỗi Lâm Đường Thy.
“Xin lỗi cô, tôi sai rồi, xin lỗi cô.”
Tên trọc nhanh chóng cúi đầu xin lỗi, hắn thật sự không muốn bị mất tay.
“Cô bỏ qua cho hắn không?”
Giang Lâm quay sang hỏi ý Lâm Đường Thy.
Bình sinh anh ghét nhất là kẻ quấy rối phụ nữ, chợt nghĩ nếu hôm nay là Hứa Vân tới, có lẽ sẽ gặp rắc rối giống cô ý tá này.
Lâm Đường Thy ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Giang Lâm, cảm thấy anh thật soái, rồi gật đầu tỏ ý không sao.
“Bây giờ cũng nên chữa trị tay của anh rồi.”
Giang Lâm nhìn cánh tay của hắn rồi nói.
Mà tên trọc lúc này sợ hãi, sợ Giang Lâm sẽ làm cho tay mình không có khả năng hồi phục được.