Thần Võ Chiến Vương

Chương 79




Giang Thần trở về Xích tiêu phong, sau khi biết được phía tây Hóa long trì mới là khu vực của nữ đệ tử thì hắn đã đưa ra một quyết định: Đó là đóng cửa không ra, toàn tâm toàn ý tu luyện.

Rất nhanh, hắn đã cảm nhận được tác dụng do Hóa long trì mang đến, tốc độ của bản thân, độ nhạy cảm, lực lượng và sức chịu đựng đều được tăng lên, vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới.

Tu sĩ nương theo cảnh giới tăng trưởng, bản thân cũng sẽ trở nên mạnh mẽ.

Cảnh giới giống nhau, biến hóa mang đến cũng gần như giống nhau.

Ví dụ như Tụ nguyên cảnh trung kỳ viên mãn, lực lượng của bản thân đều chừng ngàn cân.

Thế nhưng trải qua Hóa long trì củng cố, dưới tình huống cảnh giới không biến đổi thì bản thân lại được tăng thêm một bước.

Vượt xa khỏi các tu sĩ có cùng cảnh giới.

Trong đó còn bao gồm cả kinh mạch ở trong cơ thể, đây cũng là nguyên nhân tại sao sau khi ngâm mình ở trong Hóa long trì, tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh như gió.

Sau khi tu luyện nửa tháng ở Xích tiêu phong, cảnh giới của Giang Thần đã đột phá đến trung kỳ đỉnh cao!

Chuyện này cũng không có gì là bất ngờ, bởi vì điều kiện tu luyện hiện tại của hắn là: Ba đạo Thần mạch, công pháp Thiên cấp, có một lượng lớn linh đan, cùng với hiệu quả của Hóa long trì.

Nếu như thời gian cho phép thì hắn có thể thừa thế xông lên tu luyện tới hậu kỳ.

- Trở thành Thần du cảnh, xung kích Thiên tử bảng!

Mỗi lần Giang Thần nghĩ tới đây sẽ cảm giác rất có động lực, tất cả khô khan và vô vị đều lập tức biến mất.

Chỉ có điều dù vậy thì Giang Thần cũng không thể không bỏ lỡ tu luyện.

Nguyên nhân là tộc nhân của hắn đã đến nơi này rồi.

Thuyền phi hành của Thiên Đạo môn đáp xuống nơi trống trải của Xích tiêu phong, lập tức, từng bóng người quen thuộc đối với Giang Thần đi xuống dưới.

Hắn lập tức nhìn thấy Giang Lộ, Giang Kiến, Giang Phong, còn có Phạm Đồ.

Còn có rất nhiều người hầu và quản gia nhìn quen mắt.

- Lần này không cần ta làm cơm nữa rồi.

Nhìn thấy những người này, Mạnh Hạo cảm thấy mình đã được giải thoát, trước đó trong Xích tiêu phong chỉ có ba người hắn và Giang Thần, Văn Tâm.

Một khi Giang Thần và Văn Tâm tu luyện sẽ là mất ăn mất ngủ, sinh hoạt thường ngày và việc vặt linh tinh sẽ do hắn đi làm.

- Giang Thần!

Giang Lộ vui sướng chạy đến trước người Giang Thần, cho hắn một cái ôm nồng thắm.

Giang Kiến và các đệ tử trong Giang gia đi tới Thiên Đạo môn, mỗi người đều rất kích động. Đây là lần thứ nhất bọn hắn ngồi thuyền phi hành, nhìn thấy quần thể kiến trúc khí phái như thế.

Thập vạn đại sơn so với nơi này quả thực là nơi hoang dã.

Lúc này Giang Thần đi tới trước người bọn họ, cho dù đều là cùng tuổi, thế nhưng những người này lại có cảm giác như đang đối mặt với trưởng bối của mình vậy, tay cũng không biết nên làm sao.

- Các ngươi là các đệ tử ưu tú nhất của Nam phong lĩnh, ở đây, các ngươi nhận được đãi ngộ không kém hơn so với đệ tử của các thế lực lớn. Mà chuyện các ngươi phải làm chính là cố gắng trở thành cường giả!

Trước tiên Giang Thần tạo ra sự tự tin cho bọn họ, sau đó lại chỉ vào Mạnh Hạo rồi nói:

- Nếu như biểu hiện của các ngươi ưu tú thì sẽ giống như hắn, được ta đề cử, tham gia sát hạch của môn phái, trở thành đệ tử ngoại môn.

Nghe được mình có cơ hội trở thành đệ tử Thiên Đạo môn, những người trẻ tuổi này bỗng cảm thấy phấn chấn, trong mắt tỏa ra ánh sáng cực nóng.

Chợt, Giang Thần lấy ra ba loại linh đan mà những ngày qua hắn đã luyện chế phân phát cho mọi người.

Chỉ là Thiên Nguyên đan có thể tinh luyện chân nguyên thì chỉ có Giang Lộ và Giang Phong mới có thể được dùng.

Các đệ tử Giang phủ khác vẫn chỉ là Ngưng khí cảnh mà thôi.

Chỉ có điều, Giang Thần tin vào sắp xếp của mình. Sau này thành tựu của những đệ tử này thấp nhất cũng sẽ là Thần du cảnh.

Rất nhanh, Mạnh Hạo mang theo những đệ tử này đi chọn chỗ ở của mình.

Phạm Đồ đi tới trước mặt Giang Thần, vẻ mặt vui mừng nói:

- Nếu như chủ nhân thấy cảnh này, nhất định sẽ cực kỳ tự hào.

- Người sẽ thấy được.

Giang Thần dùng giọng kiên định nói.

Giang Thần nghĩ đến cảnh giới của Phạm Đồ đã là Tụ nguyên cảnh hậu kỳ nhập môn.

Dùng sự trung tâm của Phạm Đồ, Giang Thần sẽ không keo kiệt mà truyền cho hắn công pháp tu luyện và công pháp huyền bí, cùng với một lượng lớn linh đan.

Đương nhiên, hắn không nói cho Phạm Đồ cấp bậc của công pháp, hắn chỉ nói là:

- Phạm thúc, tuyệt đối không thể tiết lộ những công pháp này, nếu không sẽ mang đến tai nạn cho ta và Nam phong lĩnh.

- Cho dù ta chết cũng sẽ không nói một chữ!

Phạm Đồ nghiêm túc nói.

- Phạm thúc, chờ ta trở thành Thần du cảnh, ta sẽ luyện chế cho ngươi một viên Tẩy tủy đan.

Giang Thần lại nói.

Thiên phú tu luyện của Phạm Đồ không tính là xuất chúng, nếu như số may thì miễn cưỡng có thể trở thành Thần du cảnh. Thế nhưng mục tiêu của Giang Thần là để hắn trở thành Thông thiên cảnh!

Lúc này Mạnh Hạo lại trở về nói cho hắn biết, Xích tiêu phong cần một lượng lớn trang bị tu luyện.

Đệ tử Giang phủ không phải là đệ tử Thiên Đạo môn cho nên không thể đi võ đạo bộ để tăng võ học lên. Cũng không thể tiến vào Hóa long trì, tất cả việc tu luyện của bọn họ đều cần nhờ vào Giang Thần.

Giang Thần không thể chỉ điểm cho bọn họ mỗi ngày, bởi vì chính bản thân hắn cũng phải tu luyện.

Vì lẽ đó trang bị tu luyện trở nên rất quan trọng.

Ví dụ như con rối dùng để so chiêu võ học với người hoặc là trận pháp thay đổi linh khí thiên địa.

Ngoài ra, rất nhiều vũ khí mà đệ tử Giang phủ còn mang đến rất là cũ nát.

Mạnh Hạo lại nói cho hắn biết, ngày hôm nay là ngày Lâm Lang phong giao dịch.

Phần lớn đệ tử đều sẽ mang đồ vật mà mình muốn bán tới Lâm Lang phong ngày này, mà các đại thương hội cũng sẽ tiến hành giao dịch ở đó.

- Vậy còn chờ gì nữa, gọi bọn họ tới đây.

Kết quả là, Giang Thần mang theo Giang Phong cùng các đệ tử ngồi thuyền phi hành chạy tới Lâm Lang phong.

Trên thuyền phi hành, hai huynh đệ Giang Kiến và Giang Phong cùng chạy tới xin lỗi với Giang Thần, đơn giản là nói trước đây mình không hiểu chuyện, không đúng khi đi tìm Giang Thần gây phiền phức.

- Người trong nhà, không cần nói những lời này. Hiện giờ chúng ta ra ngoài, nên đoàn kết thì hơn!

Giang Thần nói.

Nghe vậy, trái tim treo cao của hai huynh đệ Giang Kiến và Giang Phong hạ xuống, đã tâm phục khẩu phục đối với Giang Thần.

Đi tới Lâm Lang phong, quả nhiên so với ngày hắn đến còn náo nhiệt hơn rất nhiều, thuyền phi hành trên không trung như đám chim bay tới bay lui, trên đường gặp phải vô số người đi đường.

Nhìn thấy tình cảnh này, đám người Giang Phong há hốc mồm. Cuối cùng bọn họ đã rõ cái gì gọi là mở mang tầm mắt.

Sau khi hạ xuống, mỗi người hết nhìn đông rồi tới nhìn tây, chỉ cảm thấy thương phẩm ở hai bên, mỗi một kiện đều là bảo vật vô giá.

Lúc này, Giang Lộ vẫn duy trì vẻ rụt rè sáng mắt lên, đi tới một quầy hàng bên đường.

Giang Thần đi theo sau vừa nhìn, lập tức phát hiện đây là một thương hội bày các đồ vật ra ngoài. Mỗi kiện thương phẩm đều là linh khí, từ một cấp đến cấp ba đều có.

Ánh mắt của Giang Lộ bị một thanh loan đao hấp dẫn, đó là linh khí cấp ba, thân đao dường như được chế thành từ hàn băng, óng ánh long lanh, toả ra ánh sáng màu lam, hấp dẫn nàng rất sâu.

Chỉ có điều, nàng cũng chỉ nhìn một chút mà thôi. Ở trong lòng vẫn đang cố gắng khắc chế chính bản thân mình.

Nàng biết thứ tốt như vậy nhất định sẽ có giá trị không nhỏ, không phải là thứ mà mình có thể sử dụng được.

Mấy người Giang Phong cũng đi tới, nhìn thấy nhiều linh khí như vậy, mỗi người đều trợn to hai mắt lên. Bọn họ tâm tính thuần phác cho nên không hề che giấu vẻ kinh ngạc và yêu thích của mình một chút nào.

- Trời ơi! Quy củ của môn phái cũng phải sửa lại, hạng người gì cũng có thể đi vào môn phái, một đám nhà quê, ảnh hưởng tới tâm tình của người khác rồi đó.

Nhưng vào lúc này, một thanh âm rất chói tai vang lên.

Đám người Giang Phong giận dữ, nhìn về phía người đến.

Chỉ là bọn hắn nhìn thấy người kia ăn mặc y phục giống như Giang Thần, biết là đệ tử nội môn cho nên cả đám đều giận mà không dám nói gì.

- Nhìn cái gì vậy? Còn không phục sao?

Đệ tử nội môn cười lạnh một tiếng, lại nhìn về phía Giang Thần, nói:

- Ta nói này, nếu muốn có người hầu hạ thì nên đi tới Cửu Long thành thuê người, vừa chuyên nghiệp lại vừa hiểu chuyện.

- Bạch Hiên sư huynh, hắn chính là Giang Thần, đến từ Thập vạn đại sơn, một kẻ nghèo rớt mồng tơi, đâu có tiền chứ.

Lại có một người giễu cợt nói.