Hữu Thủ im lặng, cảm nhận được sự bi thương của Hồ Cửu. Anh ta chỉ biết im lặng chờ đợi.
Hồ Cửu nhắm mắt, bi thương xâm lấn cả người anh. Bao năm qua, hy vọng duy nhất của anh chính là có thể giúp bản thân cùng người anh em chí cốt duy nhất rửa sạch oan tình.
Có thể đem lại cuộc sống yên ổn cho người phụ nữ mà anh yêu thương nhất. Chính vì vậy, anh không tiếc bán mạng mà xông pha, không ngại gian khổ mà chịu những bài huấn luyện địa ngục.
Cuối cùng… người anh em chí cốt kia lại vì danh lợi mà đầu quân cho kẻ thù, còn người vợ mà anh luôn yêu thương thì lại muốn rời bỏ anh.
Thế mà lại thêm Hồ gia trên trời rơi xuống nhận là người thân, xem ra số phận của anh cũng bi thảm quá rồi.
“Về núi Hàng.” Hồ Cửu mệt mỏi nói.
Hữu Thủ gật đầu im lặng khởi động xe đi.
Trong lòng Hồ Cửu hiện tại cũng không còn gợn sóng, anh chỉ muốn được an tĩnh một chút.
Có lẽ núi Hàng là nơi thích hợp.
Phương Bắc bên kia, Hồ gia sau khi nhận được thông báo của Hồ Lâm, cũng nhanh chóng sắp xếp.
“Hừ, xem như nó còn có chút bản lĩnh.” Hồ Bách Nhân nói.
Dì Thẩm vẫn đang tất bật chuẩn bị đồ ăn dưới bếp, bà quen với việc Hồ gia mỗi người đều bằng mặt mà không bằng lòng nhau.
Nhất là Hồ Bách Nhân, nếu ông ta không vui tốt nhất nên tránh thật xa, còn lúc ông ấy vui thì cũng nên tận lực mà tránh ra.
“Cậu chủ đâu rồi?” Hồ Bách Nhân vẫn không quên hỏi dì Thẩm.
“Dạ, cậu chủ đang ở trên phòng.” Dì Thẩm cẩn thận cúi thấp đầu trả lời, tận lực giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
“Gọi nó xuống đây cho tôi.” Hồ Bách Nhân tâm trạng thoải mái hơn, cũng không làm khó dì Thẩm.
Dì Thẩm nhanh chóng lên phòng gọi Hồ Tiêu.
Nhưng hắn ta cả đêm chơi bời quên lối về, làm sao có thể dễ gọi dậy. Bị gọi liên tục lại khó chịu.
“Có gì mà gọi nhiều vậy chứ? Ồn ào!” Hồ Tiêu cáu gắt vì bị phá giấc ngủ.
“Cậu chủ, ông chủ muốn gặp cậu.” Dì Thẩm cũng không nhiều lời, nhẹ giọng nói.
“Phiền phức.” Hồ Tiêu lầm bầm.
“Được rồi. Bà đi chỗ khác đi, thật phiền.” Nói xong thì hắn ta ngồi dậy uể oải, sắc mặt không tốt.
Dì Thẩm cũng nhanh chóng về lại bếp, có lẽ chỉ có ở đó bà mới được yên ổn.
Vài phút sau, Hồ Tiêu trong bộ dạng mệt mỏi xuất hiện ở phòng khách, vẻ cáu gắt vẫn còn.
“Cha à, có gì mà gọi con dậy sớm vậy.” Hắn vẫn còn muốn ngủ thêm một chút.
“Sớm? Mày nhìn xem, giờ là mấy giờ?” Hồ Bách Nhân gắt gỏng.
Thật ra ông ta cũng không quan tâm việc Hồ Tiêu về khi nào, hay ngủ muộn hay không.
Chỉ cần Hồ Tiêu không gây thêm chuyện cũng xem như là không tạo thêm phiền phức cho ông ta.
Hiện tại Hồ gia này, ông ta còn chút quyền hạn vì Hồ gia chỉ có Hồ Tiêu là dòng chính duy nhất.
“Chú mày đã an bài người cho chúng ta, mày xem đi làm chút việc cho Hồ gia đi. Đừng suốt ngày làm chuyện vô bổ.” Hồ Bách Nhân nghiêm túc nói.
Hồ Tiêu nhướng mày, cảm thấy như nghe chuyện gì đó rất lạ lẫm.
“Sao lại là con? Trước giờ chẳng phải ông ta lo liệu sao, để ông ta tự lo liệu đi.” Hồ Tiêu cũng không cảm thấy có gì đó phải lo lắng.
“Ngu ngốc!” Hồ Bách Nhân mắng.
“Mày xem đi, Vinh thiếu cùng Trần tiểu thư cũng đến thành phố Gia rồi. Chú mày cũng ở đó, còn mày ở đây làm chút việc để diễn trước mặt mấy lão già kia thì không làm. Xem người ta đi, mày là cái gì hả?” Hồ Bách Nhân muốn đánh đứa con này hơn bao giờ hết.
Nếu không phải ngại thân phận có lẽ ông đã đánh Hồ Tiêu vài cái cho hắn tỉnh.
“Trần tiểu thư đến thành phố Gia?” Hồ Tiêu cũng không quan tâm tại sao mọi người lại đổ đến đó.
Thứ hắn nghe được chỉ là Trần tiểu thư, người hắn tâm niệm đã đến thành phố Gia.
Vậy hắn cần gì diễn kịch trước mặt các lão già ngớ ngẩn kia, chỉ cần tới thành phố Gia, với thân phận của hắn thì làm gì không được? Lại tránh được mắt đám lão già cổ hủ.
“Cha à… Con biết bản thân cần cống hiến cho Hồ gia, chú cũng đã vất vả, hay thay vì ở đây làm trò, còn định cũng đến thành phố Gia gặp chú.”
“Có khi làm được việc gì đó, các vị ở Hồ gia cũng công nhận con, không tốt sao.”
Hồ Tiêu rất nhanh thay đổi điệu bộ, cùng giọng nói. Cảm giác như hắn là con người hoàn toàn khác.
“Đến cống hiến? Mày chỉ cần không làm ra chuyện gì tao đã vái trời lắm rồi. Đến thành phố Gia? Định làm gì? Ăn chơi tiếp sao?” Hồ Bách Nhân còn không hiểu nhân phẩm của đứa con này sao.
“Cha à. Dù sao thì ở đó có làm gì đi nữa, cũng sẽ không sao. Huống hồ bọn họ đi thì chúng ta cũng đi. Có gì tốt cũng không thể để bọn họ hưởng một mình.” Hồ Tiêu hợp tình hợp lý nói.
Hồ Bách Nhân nghĩ lại cũng đúng, trừ Hồ Lâm ra thì bên Vinh gia cùng Trần gia cũng đến bên kia.
Tuy chưa biết nguyên là gì, nhưng chắc chắn có chuyện gì đó hay ho, nếu không bọn họ dốc sức làm gì?
“Được rồi. Đi thì đi, nhưng phải nghe theo Hồ Lâm, nếu không…” Hồ Bách Nhân nghiêm túc nói.
Ánh mắt cảnh cáo nhìn Hồ Tiêu.
Tuy ông ta không thích Hồ Lâm nhưng ông biết Hồ Tiêu đến đó cũng nên nghe Hồ Lâm phân phó.
Ít nhất cũng tránh phiền phức.
Chỉ là cả Hồ Bách Nhân cùng Hồ Tiêu không ngờ được nhất là chuyến đi lần này cũng chính là kéo họa lớn cho bọn họ.