“Chuyện này nói sau, xử lý bọn chúng trước rồi mới nói.” Hồ Cửu nhíu mày.
Dung Vị cùng gật đầu đồng ý, sau đó cũng tự thân phòng thủ, ôm đầu người sụp xuống sàn xe.
“Hữu Thủ, người của chúng ta đến chưa?? Hồ Cửu nhìn một vòng rồi hỏi.
“Đã đến.” Hữu Thủ đáp nhanh cũng không một câu dư thừa.
Bỗng một chiếc xe màu đen ở phía sau, tốc độ vô cùng nhanh như muốn ép sát chiếc xe của Hồ Cửu.
‘Cậu ổn chứ?” Anh hỏi Hữu Thủ.
“Ngài yên tâm, kỹ năng lái xe của tôi vẫn chưa quá tệ.” Hữu Thủ cười rồi va chạm mạnh vào sườn chiếc xe đen kia.
Chiếc xe của họ bị rung lắc một chút, Dung Vị nhìn bộ dạng Hồ Cửu thì hơi bất ngờ, bao năm qua Hồ Cửu đã trải qua những gì để đạt được bản lĩnh như vậy chứ?
Lòng Dung Vị hơi chùng xuống.
“Họ xuất hiện rồi.” Hữu Thủ vừa dứt lời, tiếng súng vang lên dồn dập.
Chiếc xe đen kia bị một lực gì đó tác động, lật ngược bên cạnh đường, may mắn đoạn đường từ trại giam về thành phố đều là vùng đồng cỏ trống, phải mất thêm mười lăm phút mới có thể về tới thành phố.
Cho nên bọn người này chỉ có thêm mười lăm phút, nếu vào khu dân cư thì không thể làm gì rồi.
Nếu phát sinh án mạng ở khu dân cư thì rất rắc rối, mà bọn người kia chưa có lá gan đó.
Hồ Cửu nắm chắc điểm này, chỉ cần đảm bảo bọn họ an toàn thêm mười lăm phút là đủ.
“Quá mỏng.” Hồ Cửu nhìn một màn bên ngoài cảm thấy lực lượng của mình quá ít.
Sau việc này anh cần mở rộng thế lực của mình mới được, tuy nhận được thế lực từ Lão Hắc, nhưng Hồ Cửu cảm thấy thế lực kia tuy lớn rộng nhưng cũng chỉ đủ bảo vệ bản thân.
Thứ anh cần chính là một chỗ dựa cho người thân của anh, là một thế lực thao túng mà ai cũng e dè.
“Hồ Cửu, đây là thế nào?” Dung Vị cảm thấy không đúng.
Anh ta biết chuyện năm ấy là có người hãm hại bọn họ, cũng biết rằng thế lực kia rất lớn, cũng không phải là một hai gia tộc thành phố Tỉnh này.
Mà thứ họ cần không phải là Hồ Cửu hay anh ta, mà chính là công thức dược liệu có thể hồi kiện thân thể dù là người già yếu.
Nhưng thật ra Dung Vị chỉ tình cờ chế nghiệm thành công một lần, sau đó đều không đạt được nữa, mà công thức kia cũng không phải công thức hoàn chỉnh.
E là khi họ lấy đi công thức kia, chính là muốn bí mật này không ai được nói ra, nhưng vẫn sợ sai sót nên mới hại Dung Vị vào tù, mà Hồ Cửu quả thực không hề biết chuyện kia nên cũng chỉ mặc kệ bị lưu lạc đầu đường xó chợ.
Dung Vị không nói chuyện này với Hồ Cửu vì thời điểm đó anh ta có lòng riêng, tuy nhiên một màn tra tấn trong tù kia làm anh ta thêm chán nản hận đời.
Chưa kể, chuyện anh ta bị tên đàn ông xấu xí bẩn thỉu kia hành hạ lăn lộn trên giường với hắn tới mức xém chết, còn bị hắn đày đọa như một tên biến thái.
Dung Vị không thể nào chấp nhận được, nhiều lần anh ta muốn chết nhưng lại luôn có người như muốn cứu giúp anh ta.
Có lẽ vì công thức kia chưa hoàn chỉnh, họ muốn trả thù Dung Vị nên mới muốn anh ta sống không bằng chết.
“Chuyện này một hai lời không nói hết được, cha mẹ còn chờ chúng ta, chỉ cần an toàn trở về là đủ.” Hồ Cửu cũng không thể một lời giải thích hết.
Nhưng trong lòng anh đã nảy sinh nghi ngờ, có lẽ anh đã bỏ qua phần quan trọng nào đó, cần phải điều tra.
Dung Vị nghe tới cha mẹ thì cũng tỉnh táo đôi chút.
Chợt!
Hữu Thủ thắng gấp dừng xe lại.
“Kia…” Hữu Thủ nhìn phía trước: “Là Túc Trì.”
Hồ Cửu mở cửa xuống xe, gương mặt vẫn lạnh nhạt, phía sau có Túc Trì vừa đến.
Chiếc xe đen phía trước cũng dừng lại, không phải một chiếc mà còn là vài chiếc xe đen cũng theo đó dùng lại.
Hồ Cửu một thân đơn bạc đứng đó, cảm giác không hề sợ hãi bất cứ điều gì.
“Khôn hồn thì giao Dung Vị ra, mày có thể đi.” Một tên mặc đồ đen, đeo kính đen quát lên.
“Cũng được, gọi người trên xe xuống, nếu không…” Hồ Cửu nhếch mép cười.
Những tên áo đen từ trên xe tràn xuống, cũng không muốn nhiều lời với Hồ Cửu, bọn họ đã xác định giết chết những người ở đây. Bạn có biết trang truyện == TRUMtг uyeИ.VЛ ==
Thứ họ cần chỉ là Dung Vị.
“Roẹt!”
Nhưng một đám người khác từ hai bên đường tràn lên, nhanh chóng hạ gục những tên áo đen kia.
Thủ thuật nhanh gọn dường như đã tập luyện hàng ngày, đám người áo đen bị đánh úp bất ngờ, súng còn chưa kịp rút ra đã bị bọn người kia hạ đo ván.
Điều lạ nhất là đám người này sau khi hạ gục đối phương thì lại quay về vị trí ban đầu, ẩn thân như chưa hề có gì xảy ra.
“Đùa tôi sao?” Một người đàn ông ngồi trên xe thốt lên.
“Người của chúng ta… có cần…” Tên vệ sĩ bên cạnh cúi đầu hỏi.
“Đi thôi.” Người đàn ông này bước ra khỏi xe.
Trên tay ông ta là một cây gậy hình hổ, dáng vẻ bệ vệ đi đến trước xe, nhìn Hồ Cửu một lượt đánh giá.
Ông ta tự tin bản thân có thanh thế, tự thân đến cướp Dung Vị đã là may phước cho anh ta, ai ngờ lại xuất hiện một tên cản đường, lại còn bố trí mai phục chờ ông ta.
Xem như có chút thú vị.
“Chàng trai trẻ, cậu có lẽ không biết bản thân đang gặp ai.” Gã đàn ông này tự đắc nói.
“Ông nói xem, tại sao tôi lại cần biết ông?” Hồ Cửu dựa vào xe của mình cười nói như không có gì.
Dung Vị ở trong xe nhìn thấy gương mặt người đàn ông kìa cũng hơi khựng lại, có hai lần ông ta đến tìm anh ta về công thức dược liệu bí mật kia, chỉ là thực sự anh ta không biết.
Nhưng ông ta lại không tin, nghĩ rằng Dung Vị không chịu nói ra.
“Đi, cản Hồ Cửu lại, ông ta không phải người dễ đụng vào.” Dung Vị tuy một thời gian bị hành hạ tính cách có chút bi quan chán nản.
Có ganh tỵ, có không chấp nhận, có tâm riêng nhưng Dung Vị cuối cùng cũng chỉ có một người anh em này là thật tâm với anh ta.
Anh ta không nỡ.
“Cậu Dung yên tâm, anh ấy sẽ xử lý tốt.” Hữu Thủ đã biết chuẩn bị của Hồ Cửu nên không hề lo lắng.
Chiến thần Thiết Soái bao năm chinh chiến, chiến thuật điều quân khiển tướng cũng không phải dạng vừa.
Mười người địch lại trăm người là chuyện có thể.
“Cậu không hiểu, không hiểu. Hắn ta…” Ngay khi Dung Vi còn đang lo sợ tột cùng thì một tiếng động làm mọi người chấn động.
Rầm.