Thần Long Ở Rể

Chương 240





Chương 240

“Đầu gỗ! Muốn biết thì đi theo Long chủ.” Hữu Thủ nói xong đứng dậy thu xếp.

Túc Trì bán tính bán nghi đi theo.

“Anh đi…” Bạch Thố nhìn Hồ Cửu.

Cô chờ anh ở phòng bếp.

Đồ ăn trên bàn đã bày sẵn, nhìn là biết chỉ vừa mới nấu, còn nóng hổi.

Hồ Cửu nhìn Bạch Thố, cũng không ngồi xuống.

Túc Trì còn muốn đến gần đã bị Hữu Thủ dùng lực túm lại, ra hiệu im lặng.

Anh ta hơi ngơ ngác nhưng cũng hợp tác.

“Dù sao cũng cần ăn trước khi đi. Để em gọi Hữu Thủ cùng Túc Trì vào.”



Bạch Thố vội tháo xuống tạp dề, bộ dáng xinh đẹp linh động, ánh mắt không dám nhìn Hồ Cửu.

“Em có thể ở đây chờ tôi?”

Hồ Cửu chợt lên tiếng.

Bạch Thố dừng lại, bất ngờ nhìn anh.

Ánh mắt rưng rưng.

“Ý anh là…”

Bạch Thố dùng ánh mắt khó tin nhìn Hồ Cửu.

“Tôi không thể cho em cái gọi là tình cảm gì đó. Chỉ có thể đảm bảo cho em một đời an yên mà thôi.”

“Ừm… tôi chỉ có thể đảm bảo điều đó.”


Hồ Cửu nhìn ánh mắt mong chờ của Bạch Thố, có chút không nỡ, nhưng cũng phải nói sự thật.

Anh không muốn người con gái này vì anh mà bỏ lỡ.

“Nếu sau này em tìm được người tốt, có thể tự do không cần bận lòng đến tôi.”

“Nếu em nguyện ý bên cạnh tôi, thì thật sự tôi chỉ có thể đảm bảo cuộc sống của em sẽ không cần lo nghĩ vật chất, cũng sẽ bảo vệ em cùng gia đình an toàn.”

“Tôi không muốn hứa chuyện gì vượt quá khả năng của mình.”

Nói xong anh nhìn thẳng Bạch Thố, muốn cô có thể hiểu được rõ ràng chuyện này.

Tình cảm Bạch Thố dành cho anh, hay là sự quan tâm chăm sóc anh đều hiểu rõ.

Nói không cảm động, không chút động lòng là nói dối.

Chỉ là mọi thứ chỉ dừng lại ở đó.


Cảm động cùng động lòng chỉ là cảm giác tức thời, là thấu hiểu cho tình cảm của đối phương.

Còn về đáp lại tình cảm, e rằng rất khó.

Mà Hồ Cửu hiện tại không muốn vấn vương quá nhiều chuyện tình cảm, đổ vỡ hôn nhân với Lục Thạc cũng xem như làm anh triệt để mất đi niềm tin vào cái gọi là tình cảm đơn thuần.

Ngay khi Hồ Cửu cho rằng Bạch Thố từ chối, cô nhanh chóng chạy tới gần anh, kéo tay anh lại.

“Chuyện em có tình cảm với anh, chỉ là chuyện của em. Em không cầu anh có thể đáp lại.”

“Dù có ra sao em cũng nguyện ý, ở sau lưng anh, luôn là nơi để anh quay về, vậy là đủ.”

Cô ngước mắt nhìn anh.

Dáng người bé nhỏ của cô đứng cùng Hồ Cửu lại cảm giác vô cùng mong manh, ai nhìn cũng muốn ôm ấp bảo vệ.

“Haizzz. Long chủ nhà chúng ta quá khó tính rồi. Nhìn đi… Bạch tiểu thư có gì không tốt.” Hữu Thủ thì thầm với Túc Trì.