Thần Long Ở Rể

Chương 226





Chương 226

“Vâng, sẽ nhanh thật nhanh!” Hữu Thủ nhanh chóng lái xe đi.

Anh ta chỉ thiếu chút gọi ngay cho Bạch Thố.

“Cậu có vẻ vui thì phải.” Hồ Cửu nhướng mày nói.

Nhìn cũng thấy Hữu Thủ là đang vô cùng vui vẻ.

“À.. e hèm, không. Ngài… tôi không vui.” Hữu Thủ nhanh chóng điều chỉnh thái độ.

“Ai không biết còn nghĩ cậu về với vợ đấy.”

Hữu Thủ nghe Hồ Cửu nói xém chút sặc nước bọt, gì chứ? Anh ta là trai tân, trai tân!

Cũng không muốn vướng bận chuyện tình cảm hay phụ nữ.

Thật rắc rối!



“Long chủ à, anh Hồ à, tôi vẫn là không cần cái gì đó tình cảm hay vợ đâu.” Hữu Thủ thẳng thắn khẳng định.

“Hình như mẹ của Bạch Thố rất thích cậu.” Hồ Cửu nhất quyết không buông tha Hữu Thủ.

Gì chứ? Không tình cảm vợ con?

Về núi Hàng thì vui hơn cả được nghỉ phép.

Đây là cái gì?

Rõ ràng bị người mua chuộc nhân tâm.

“Ngài tha cho tôi đi. Tôi không gánh nổi.” Hữu Thủ đổ mồ hôi.

Chỉ cần nghĩ tới, nếu anh ta có thể bị mẹ Bạch Thố tóm, vậy không phải là cha dượng của Bạch Thố, còn có… Hồ Cửu nếu với Bạch Thố… vậy…

Hữu Thủ lắc lắc đầu, nghĩ thôi thấy kinh khủng rồi.


Anh ta nghĩ quá nhiều rồi!

Xe đột ngột thắng gấp!

“Ngài sau này đừng nên nói những chuyện kinh khủng như thế, tâm hồn tôi khá mỏng manh.” Hữu Thủ lắc lắc đầu, chuẩn bị xuống xe giải quyết vụ va chạm xe kia.

Xui xẻo rồi, lại đâm phải xe người ta.

“Hồ Tiêu!” Hữu Thủ lại cảm thán.

Cái tên này đúng là âm hồn bất tán, gãy chân vẫn đi lung tung gây chuyện, Hồ Lâm có lẽ cũng khá đau đầu với hắn.

“Lại là chúng mày.” Hồ Tiêu khệ nệ vác theo chiếc chân gãy đang bó bột.

“Âm hồn bất tán.” Hữu Thủ lắc đầu nói.

Hồ Tiêu nghe xong đen mặt.


“Mày dám nói tao như thế?”

“Nói thế thì sao?”

Hữu Thủ vừa bị Hồ Cửu hù dọa cũng kiếm được người xả giận.

Hữu Thủ đang rất là vội, thực sự anh ta đang rất muốn đưa Hồ Cửu tới chỗ Bạch Thố càng nhanh càng tốt.

Làm sao lại muốn dây dưa với tên Hồ Tiêu này chứ?

Tên Hồ Tiêu này như âm hồn, không yên tĩnh được chút nào, cản đường người khác còn cả thái độ lồi lõm.

“Lần trước nhịn là một, không có nghĩa là lần này phải nhịn. Đi xe không có mắt à? Cứ thế mà phóng, nếu không phải tôi tay lái tốt thì các người tính đâm vào ai hả?”

Hữu Thủ trút bao nhiêu bực dọc, một hơi nói đến mức đám người Hồ Tiêu không thể xen vào được.