Thần Long Ở Rể

Chương 198




Bạch Thố tuy bị va đập mạnh, cơ thể như bị đứt gãy, nhưng cô vẫn là người có luyện công phu, cho nên mới có thể không bị gãy vụn  xương.

“Ngăn… ngắn anh ấy.”

Ánh mắt tuyệt vọng, giọng thì thào của Bạch Thố làm cho người ta cảm thấy thương xót.

“Cô nói gì… Có chuyện gì?”

Một trong các quân nhân ở đây hỏi cô.

Thực sự mọi người nhìn ra sau khi Ngài Tuệ uống thứ thuốc kia thì điên cuồng hơn, lại có chút khác lạ.

Chỉ là Chiến thần cho tới hiện tại vẫn chiếm thế thượng phong, không hề có sự gì khác lạ.

“Không thể, thuốc kia… uống vào sẽ làm cho con người trở nên tàn nhẫn, họ sẽ liên tục giết người, cho đến khi hết tác dụng thuốc.”

“Nói vậy thì… Khi nào thuốc hết tác dụng.”

“Nhanh nhất là ba tiếng!”

Bạch Thố cố gắng gượng dậy, cô biết hiện tại cả người cô thương tích nghiêm trọng.

Ngài Tuệ bên này ánh mắt chỉ có giết!

Hồ Cửu nhìn hắn điên cuồng, cũng hiểu ra thức thuốc kia là gì.

Nên bên biết Đông Uy nghiêm cấm sử dụng thuốc sinh học lên người, mà Bạch Long quá giỏi rồi.

Có thể nghiên cứu được thứ này, vậy nếu tuồn đi hoặc là… bán cho phe đối địch.

Vậy thì…

Nghĩ tới đây Hồ Cửu nhíu mày, lần này nếu không phá được bom thì phải cho bom nổ sạch nơi này.

“Các cậu nghe lệnh tôi, đưa cô Bạch rời đi. Báo với Túc Trì cùng Thanh Ngũ, tìm cho ra căn cứ nghiên cứu thuốc còn lại, tiêu diệt sạch sẽ.”

“Bằng bất cứ giá nào cũng phải diệt sạch.”

Hồ Cửu quát lớn ra lệnh.

Tay anh thủ ấn, muốn tạm khống chế Ngài Tuệ.

“Nhưng… Chiến thần.”

“Không nhưng nhị gì cả. Đây là lệnh! Nếu số thuốc này bán cho bên khác, Đông Uy này…”

Nói đến đây, Ngài Tuệ cũng dùng ấn chú, toàn sức tấn công, phải nói rằng, thứ thuốc này có thể kích thích toàn bộ khả năng của hắn.

“Đây là lệnh!”

“Vâng, tuân lệnh!”

Dù họ rất muốn cùng sống cùng chết với Chiến thần, nhưng hiện tại họ biết rõ, Chiến thần đây là giao nhiệm vụ cho họ, muốn họ diệt toàn bộ nơi sản xuất thuốc.

Nếu không thì hậu quả này, bọn họ không nghĩ cùng biết.

“Cho tôi ở lại… tôi muốn ở lại.”

“Cô Bạch… không thể, nếu cô ở lại càng làm ngài ấy phân tâm. Huống hồ cô bị thương, cần quay về căn cứ.’

“Đúng vậy, ở đây chỉ làm vướng bận ngài ấy mà thôi. Chúng ta nên đi.”

Bạch Thố cúi đầu, bọn họ nói đúng, cô ở lại cũng chỉ làm anh Hồ Cửu bận tâm, làm vướng anh ấy.

“Được, tôi đi.”

Cô nhanh chóng gật đầu đồng ý đi theo bọn họ.

“Hồ Cửu, cẩn thận! Hầm chưa bom nằm bên dưới ao sen.”

“Bên trong căn phòng của cha em, có mật đạo đi vào.”

Gào to xong, những người còn lại kéo Bạch Thố đi.

Nghe được Bạch Thố chỉ rõ nơi giấu bom, trong lòng Hồ Cửu có chút khó xử.

Chỉ là hiện tại Ngài Tuệ tứng bước ép sát, Hồ Cửu chỉ có thể thủ thế.

Qua hơn một tiếng, Ngài Tuệ liên tục tấn công cũng không có dấu hiệu xuống sức.

Mà Hồ Cửu nhẩm tính mọi người đã đi khỏi bán kính nguy hiểm.

Hồ Cửu lúc này vận lực, trận pháp, ấn thuật cùng công phu phối hợp.

Giáp đánh với Ngài Tuệ/

“Chết đi!”

Hắn ta gào lên.

Hự!

Ấm!

Khi Ngài Tuệ thủ ấn xông tới, Hồ Cửu đã bắt lấy được thời cơ, toàn lực ra quyền.

Ngài Tuệ bất ngờ, không kịp trở tay, bị Hồ Cửu đá ra xa, toàn thân bay vào một gốc cây nhỏ.

Gãy ngã cả cây.

Có thể thấy sức lực của hai bên ngang nhau, chỉ khác là Ngài Tuệ kia đang được thuốc kích thích, hoàn toàn không thấy đau.

Mặc dù toàn thân hắn bị gai trong bụi cây cắt đứt, máu nhuốm đỏ cả thân ao trắng.

Vô cùng ghê rợn!

“Hừ, đời này tôi khinh nhất là loại chỉ biết dùng mưu hèn kế bẩn để đạt mục đích.”

Nói xong Hồ Cửu từ thế thủ thành thế tấn công cứ thế đánh cho Ngài Tuệ thoái lui.

Nhưng hắn ta đang trong cơn điên cuồng, càng bị đánh lui hắn càng nổi điên.

Dùng toàn lực đánh tới, càng không cảm nhân đau đớn.

Rắc!

Một bên xương tay của Ngài Tuệ bị Hồ Cửu đá gãy.

Rắc!

Một bên chân cũng bị khuỵu xuống, xem ra hắn nếu không được chữa trị sớm có lẽ sẽ bị phế cả đời.

“Giết!”

Nhưng hắn vẫn đang bị thuốc khống chế, hoàn toàn không đau đớn, một mực lê thân tiến lên, không khác gì một cái xác sống.

“Được!”

Hồ Cửu ra tay nhanh gọn dứt khoát, đạp một phát giữa bụng, kéo lại tay còn lại, chấn vào chân hắn.

Rắc! rắc!

Tứ chi của hắn gãy đoạn.

Nhưng cả người hắn dù nằm dưới đất vẫn muốn bò lên giết Hồ Cửu.

Nhìn cảnh này vô cùng kinh sợ.

“Anh Hồ Cửu…”

Vừa lúc này Hữu Thủ chạy đến.

“Cái gì thế này chứ?”

“Sao cậu lại ở đây?”

Hồ Cửu hơi nhíu mày, cũng muốn biết là sao Hữu Thủ lần nào cũng tìm được anh.

“Còn không phải tôi lo cho ngài sao?”

Nhìn Hồ Cửu không vui khi gặp mình, Hữu Thủ hơi bĩu môi.

“Vào bằng cách nào?”

“Họ cũng không để biển cấm vào.”

Hồ Cửu hơi lắc đầu.

“Tôi muốn hỏi là tại sao cậu lại vào được đây. Tìm tới chỗ này.”

“Cái này…”

Vừa nõi Hữu Thủ vừa lấy ra thiết bị tra tần sóng đặc biệt.

Thì ra Hồ Cửu cũng quên rằng trong điện thoại của mình dù không gọi được vì bị làm nhiễu sóng.

Nhưng có thiết bị nội bộ đặc biệt, Hữu Thủ có thể tìm nhờ vào định vị bới thiết bị này.

“Xem như cậu thông mình.”

Nói xong Hồ Cửu định rời đi.

“Hắn… xử lý thế nào?”

Vừa nói Hữu Thủ vừa chỉ chỉ vào Ngài Tuệ đã bị bẻ gãy tay chân, toàn thân vẫn không ngừng trường tới.

“Hết tác dụng thuốc hắn sẽ tự nhận hậu quả.”

Sau đó nhanh chóng đi về lại đường cũ, muốn về lại căn phòng Bạch Long.

“Thuốc?”

Hữu Thủ nghi vấn quay đầu nhìn tên điên khùng kia, lại thấy hơi rợn người.

Nhìn thế có khác gì yêu quái chứ?

Anh ta nhanh chóng đuổi theo Hồ Cửu.

“Từ Chấn Nam có lẽ cũng sắp tới ao sen.”

“Tốt!”

“Giờ chúng ta cần làm gì?”

Hữu Thủ lúc này đã nghiêm túc hơn

“Gặp Bạch Long! Tôi sẽ gặp hắn ta, các cậu hội họp rồi để vài người âm thầm sơ tán người dân.”

“Để lại vài người, chờ tôi ra lệnh xông vào mật thất.”

“Mật thất?”

Hữu Thủ khó hiểu.

“Trong phòng Bạch Long có mật thất dẫn tới chỗ chứa bom. Nằm dưới ao sen!”

Hồ Cửu cũng không có thời gian giải thích nhiều.

“Vâng!”

Nhận lệnh Hữu Thủ nhanh chóng đi về phía ao sen để đón đội của Từ Chấn Nam.

“Chiến thần! Quay lại rồi?”

Bạch Long ngồi trong phòng, vẫn nhàn nhã thưởng trà, hương sen thoang thoảng làm người ta vô cùng thư giãn.

Hồ Cửu nhếch mép cười.

“Sen thanh khiết, không hợp với ông.”