Hồ Cửu lại nhìn Bạch Thố, ánh mắt xoáy sâu, cảm giác như có muôn vàn thất vọng cùng tự trách.
“Bạch Thố, em chắc chắn không có gì muốn nói với anh?”
Nghe Hồ Cửu nói vậy cùng ánh mắt kia của anh, Bạch Thố chột dạ, cô chợt nghĩ đến không lẽ anh đã phát hiện ra chuyện của mình.
Bạch Thố có chút thất kinh, hơi lùi một chút, tay nắm lấy cánh tay của Hồ Cửu cũng không tự chủ mà buông ra.
“Em… không…”
Bạch Thố nghẹn ở cổ họng, cũng không biết phải nói sao.
Cô cũng không thể tự nhận được.
“Anh Hồ Cửu… em thật sự sợ.”
Mã Nham nhìn cả hai cảm thấy quá phiền, hắn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Dù gì bên kia Vương Khiêm còn chờ hắn về xử lý, thực ra Mã Nham một hồi dây dưa cũng không còn hứng thú gì.
Điều hắn quan tâm hiện tại chỉ là làm sao kéo Vương Khiêm xuống nước.
“Cậu muốn thì cứ xem đủ bản lĩnh đưa cô ta đi được không.”
Hồ Cửu chỉ cười ẩn ý, nhưng lại không có thái độ gì là ngăn cản.
Nhìn thái độ của Hồ Cửu, cả Bạch Thố cùng Mã Nham cảm thấy khó hiểu.
Đây là để hắn đi hay là không?
Mã Nham cũng không muốn tốn thời gian trực tiếp đi tới sau lưng Hồ Cửu, ngay khi Bạch Thố muốn tiếp tục núp sau lưng Hồ Cửu.
Anh nhẹ nhàng lách người qua một bên, Mã Nham cứ thế đi qua, tuy nhiên ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hồ Cửu.
“Cũng biết điều đấy!”
Nói xong thì tiến gần tới Bạch Thố.
Vì trên người Mã Nham quần áo xộc xệch, vừa hành sự xong nên trên mùi còn có chút mùi tanh uế khí.
Bạch Thố vô cùng kinh tởm.
Nhưng nhìn thấy hành động của Hồ Cửu thì cô lại càng hoảng loạn hơn.
“Anh… Anh Hồ Cửu… giúp em với.”
Bạch Thố ánh mắt tròn xoe rưng rưng.
“Tôi tin là em hắn không thể làm gì được em. Đừng nói là hắn, mà ngay cả Hoàng Đàn cũng không thể làm gì em.”
Hồ Cửu nói xong thì nhếch mép cười.
Lúc này Mã Nham nào để ý tới lời nói của hai người chứ. Hắn ta cứ thế nhào tới Bạch Thố.
Cô rất muốn một cước đạp bay hắn ta ra, nhưng lại nghĩ tới Hồ Cửu đành chịu đựng sự kinh tởm mà nhịn lại.
“Xin đừng, thả tôi ra.”
“Anh Hồ Cửu… Anh hứa bảo vệ em một đời… tại sao?”
Nói xong khóe mắt cô lại ửng đỏ, nước mắt như muốn trào ra, nhìn về phía Hồ Cửu như muốn anh ra tay giúp mình.
Bán tay dơ bẩn của Mã Nham còn dính thứ gì đó nhơm nhớp trắng nhờn, càng khiến Bạch Thố càng nhanh chóng thiếu kiên nhẫn.
“Tôi vẫn ở đây, mà hắn cũng chưa làm gì em.”
“Anh…”
Bạch Thố tức giận.
“Đi thôi, dài dòng.”
Mã Nham kéo mạnh Bạch Thố, làm cả người cô chao đảo muốn ngã nhào với người Mã Nham.
Ngay khi Bạch Thố sắp ngã vào người của Mã Nham, theo quán tính cô ta bật người đẩy hắn ra.
Nhưng sau đó…
“Tôi đã nói rồi, quan trọng là anh đưa cô ấy đi được hay không thôi.”
Hồ Cửu nhìn Mã Nham đau đớn nằm trên đất.
Mà Bạch Thố lui lui lại vài bước, ánh mắt bất đắc dĩ, nước mắt chảy dài trên má.
“Anh biết? Tại sao chứ?”
“Dù có như thế nào, tình cảm của em với anh là thật… Tại sao anh lại…”
Cô nhìn Hồ Cửu, cảm giác như mọi thứ đều đổ bể, bao nhiêu công sức của cô xem như uổng phí.
Mã Nham tức giận đứng bật dậy, dù sao hắn cũng học qua chút quyền cước, chỉ là vì mới hành sự kịch liệt cơ thể có chút yếu.
“Hừ, nhẹ nhàng không muốn, ông đây cho con nhãi như mày biết thế nào là lợi hại.”
Mã Nham phi tới, nắm chặt tay cô, cưỡng chế kéo đi.
Trong mắt Bạch Thố tràn ngập oán giận, lại bị Mã Nham động chạm thì tia máu trong mắt cô càng rõ hơn.
“Bỏ ra!”
Cô tức giận quát lên.
“Hừ, còn dám ra lệnh cho ông đây sao.”
Nói xong Mã Nham cười nham hiểm một tiếng, rồi dùng tay còn lại sờ lên ngực Bạch Thố.
Lần này Bạch Thố không nhịn được nữa, dùng thủ pháp bẻ tay, quật ngược tay Mã Nham.
Sau đó không lưu tình mà đạp một cước vào bộ phận sinh sản của hắn, một cước này phải biết là cô dùng tất cả lực của mình.
“A…á…”
Rắc.
Tiếng xương gãy vụn vang lên, màn đêm gió lạnh xuyên qua người hào với tiếng xương gãy càng quỷ dị hơn.
“Đây là thứ anh muốn thấy?”
Nước mắt Bạch Thố lăn dài, nhìn Hồ Cửu, có bao nhiêu trách móc, bao nhiêu thất vọng.
“Em nói xem.”
Hồ Cửu tựa vào cây sau lưng, bộ dạng vô cùng buông thả, cảm thấy thật nực cười.
“Em nói em có tình cảm với tôi? Vậy tình cảm của em là muốn lấy thứ này.”
Vừa nói Hồ Cửu vừa lấy ra một viên đá màu tím, cùng một chìa khóa nhỏ màu vàng.
Tuy là trong tối nhưng hai vật này lại phát sáng vô cùng đẹp mắt, ánh sáng ấy càng quỷ dị hơn.
“Sao… sao có thể? Sao anh biết được?”
Ánh mắt Bạch Thố nhìn đồ vật kia, cô giật mình, cảm thấy không gì qua mắt được anh.
Tâm cô hoảng loạn, quên cả khóc.
“Nói xem, làm sao tôi biết?”
Hồ Cửu nói xong lại làm một thủ ấn rất lạ, sau đó cất chúng vào túi, quả thật sau khi làm thủ ấn kia thì hai vật này cũng không phát sáng nữa.
Mã Nham lúc này đau đớn ôm lấy tay cùng phần thân dưới kêu la, vô cùng ôn ào.
“Con m* nó, chúng mày dám để…”
“Á…”
Hồ Cửu ra tay nhanh chóng, làm cho hắn ta bất tỉnh chỉ bằng một động tác ấn các huyệt trên người.
“Quả thật quá ồn ào.”
Nhìn Mã Nham nằm trên đất, Hồ Cửu cảm thán.
“Sau này không nên đắc tội với phụ nữ.”
“Bạch tiểu thư, tôi nói đúng chứ.”
Xưng hô xa lạ, thái độ xa lạ, Bạch Thố trong lòng có một trận mất mát.
“Em… Anh nghe em giải thích… không như anh nghĩ.”
“Bạch tiểu thư nói xem, tôi nên nghĩ gì.”
Tuy là lạnh lùng, nhưng trong lòng Hồ Cửu vẫn có gì đó tiếc nuối, thật ra anh cũng không quá lợi hại như cô nghĩ.
Chỉ là anh cũng đã từng tin Bạch Thố…
Điều này chứng tỏ Bạch Thố thành công qua mặt anh nhiều lần…
Anh cũng không nhìn Bạch Thố nữa, mà quay lưng rời đi bằng tốc độ nhanh nhất.
Bạch Thố hoang mang tột độ, vội vàng đuổi theo.
- -----------
Cảm ơn mọi người luôn quan tâm truyện của mình.
Mình dọn xong nhà rồi, lên trước một chương, bắt đầu 12h tối nay bù thêm 6 chương cho mọi người nhé ^^
Từ giờ ổn định rồi, ra chương đều đều, có việc mình sẽ báo trước mọi người đỡ trông ạ.
Yêu yêu cả nhà