Edit: Đậu
Ngày hôm sau, Chu Tuệ ngủ dậy cảm giác mình như bị mấy chục người người đè đánh cả đêm.
Hình như bị đứt dây chằng, khắp cơ thể đang gào thét kêu đau.
Cô trở mình, nhẹ nhàng hít vào một hơi, không nhịn nổi cơn buồn tiểu ập đến nữa, cô vịn tường đi vào phòng tắm, hai chân run lẩy bẩy đi vệ sinh xong, lại vịn vào bồn rửa tay đánh răng.
Lúc nhìn vào gương, cô mơ màng nhớ lại cảnh tối qua Hình Minh ôm mình đến trước bồn rửa tay làm thêm một lần, anh vừa cắm rút vừa vươn tay ra phía trước trêu đùa âm đế cô, dẫn đến cả tấm gương bị dâm dịch phun ướt.
Đồ xấu xa.
Rõ ràng bảo anh bắn nhanh hơn, vậy mà anh vẫn làm lâu như vậy.
Chu Tuệ nhớ đến bộ dạng thảm hại tối qua, rồi nhìn mấy dấu hôn khắp người mình, trong lòng thầm mắng Hình Minh là tên xấu xa.
Cô rửa mặt xong vịn tường đi ra ngoài nằm xuống ghế sô pha, trên điện thoại có rất nhiều tin nhắn, huấn luyện viên hội quán Taekwondo hỏi cô sao không đến nữa, còn có mấy người đàn ông khác hỏi cô có phải bị ốm hay không, trong nhóm công ty cũng rất nhiều tin nhắn, Lý Giai Giai bảo cuối tuần phải đi xem mắt, gửi vài chiếc váy vào trong nhóm nhờ mọi người cho ý kiến, Tần Bối gửi tin nhắn riêng hỏi Chu Tuệ có viết thêm dòng tài liệu mà cô ấy đã bổ sung vào trong bảng biểu để nộp hay không.
Chu Tuệ trả lời tin nhắn xong xuôi, cô ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát mới mở mắt ra.
Trên bàn trà có đặt một đĩa trái cây, còn có kẹo trái cây, cô cực kỳ khát nước, cầm một quả quýt lên bóc vỏ nhét vào miệng.
Khoảnh khắc nhét quả quýt thứ hai vào miệng, Hình Minh từ ngoài cửa bước vào, cúi người cắn lấy quả quýt bên miệng cô, trước khi Chu Tuệ đứng dậy, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, nhét quả quýt vào lại miệng cô.
“Anh đi đâu thế?” Cô mệt mỏi ôm cổ anh.
Hình Minh ngồi xuống ghế sô pha kéo cô lên ôm vào lòng: “Đi đốt cho mẹ anh ít giấy tiền vàng.”
“Lần sau đưa em đi cùng với.” Cô cọ cọ vào hõm cổ anh.
“Được.” Hình Minh cúi đầu hôn vào mặt cô, “Có đói không? Dậy ăn chút gì nhé?”
Chu Tuệ lắc đầu: “Buồn ngủ.”
Cô đã ngủ rất lâu, nhưng cơ thể vẫn mệt mỏi vô cùng, mí mắt nặng trĩu, vẫn còn muốn ngủ.
“Vậy ngủ đi.” Hình Minh ôm cô nằm trên ghế sô pha, để cô nằm sấp trên ngực mình, anh nhấc tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Anh nằm với em.”
“Em nhớ ra rồi.” Chu Tuệ nằm được một lát lại mở mắt ra, “Mẹ em nói cuối năm bà ấy đến đây đón tết với chúng ta.”
“Anh còn đang định đợi tháng 10 em nghỉ phép, anh đưa em đi thăm họ.” Hình Minh xoa đầu cô.
“Bọn họ không cho đâu.” Chu Tuệ nằm sấp trên ngực anh, ngón trỏ chọt chọt cằm anh, “Mẹ em bảo chúng ta phải ngoan ngoãn, đừng chạy loạn khắp nơi, bà ấy sợ anh có chuyện.”
Hình Minh cúi đầu hôn lên mái tóc cô: “Được, nghe lời họ.”
“An An cũng rất nhớ anh đấy, con bé đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng anh.” Chu Tuệ dụi vào hõm cổ anh, “Lúc đó con bé bị dọa sợ chết khiếp, không chịu nói chuyện với ai cả, đêm qua em nằm mơ, mơ thấy người đầu tiên con bé gọi chính là anh.”
“Đừng lo lắng, sau này sẽ tốt lên thôi.” Hình Minh xoa mặt cô, “Đừng nghĩ quá nhiều nữa.”
Chu Tuệ gật đầu: “Em biết rồi.”
Cô nhắm mắt, gối lên nhịp tim của anh chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Hình Minh cúi đầu ngắm gương mặt của cô, Chu Tuệ rất xinh đẹp, đường nét gương mặt xinh đẹp tinh tế, lông mi vừa rậm vừa dài giống như cánh bướm, chiếu xuống gương mặt một cái bóng ngược hình cánh bướm.
Anh nhẹ nhàng đặt cô vào trong góc ghế sô pha, để cô nằm nghiêng, một tay ôm eo cô, mặt đối mặt ngắm cô một hồi, rồi cúi đầu hôn môi cô.
Chu Tuệ bật cười thành tiếng: “Sao anh còn hôn trộm người ta vậy.”
Giọng cô khàn khàn, ngữ khí giống như đang làm nũng, toát lên sự mềm mại.
Cô mở mắt ra, gương mặt sắc lạnh của người đàn ông gần ngay trước mắt, anh cũng cười, đáy mắt đen láy đều là sự dịu dàng triền miên.
Cô ôm cổ anh, xích lại gần, chủ động hôn lên.
“Em thích anh lắm.” Cô nói.
Có ngọn gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, tấm rèm màu cam bay phấp phới theo gió, hoa tú cầu trên bàn trà rơi xuống vài cánh hoa màu xanh nhạt, trên mặt đất có hai đôi dép lê của một nam một nữ, hai người nằm trên sô pha ôm nhau trao nụ hôn.
[Hoàn toàn văn]