Edit: Đậu
Trần Lị ôm máy tính quỳ dưới đất, vừa khóc vừa viết bài xin lỗi, nói bài viết trước đây đều là giả và bịa đặt, vì ghen tỵ với vẻ ngoài của Chu Tuệ, nên hắt nước bẩn lên người cô.
Đám người tên béo không biết chữ, đứng phía sau ôm tay, thỉnh thoảng đá cô ta, “Địt mẹ, viết nghiêm túc vào.”
Trần Lị hoảng sợ, lại bị lạnh run cầm cập, vừa viết vừa sửa lỗi chữ sai, sửa xong còn đọc cho đám người tên béo nghe, cho đến khi bọn họ vừa ý mới có thể tiếp tục viết.
Trương Phong Vũ bị đè xuống bàn trà bên cạnh, mái tóc vuốt đầy keo bị tên đàn em bên cạnh Hình Minh nắm thành một đống cỏ, áo lông vũ cũng cởi ra từ lúc nào, khóe miệng bầm tím một mảng do Hình Minh đánh.
Hình Minh sắp đến gần, cậu ta muốn đánh lén anh một đấm, kết quả không ngờ Hình Minh phản ứng càng nhanh hơn, trong khoảnh khắc cậu ta vung nắm đấm anh đã nghiêng đầu đi, tiếp đến là bấu cổ cậu ta đè lên tường, đấm cho cậu ta một đấm nên thân.
Chỉ một cú đấm thôi, Trương Phong Vũ phải mất nửa tiếng đồng hồ để định thần, nhưng đầu vẫn còn choáng váng.
“Chắc chắn là mày đã cưỡng ép cậu ấy, cậu ấy không thể nào thích mày được…” Cậu ta phẫn hận lườm Hình Minh, “Mày đợi đấy, chỉ cần tao ra ngoài, tao sẽ tìm người đến xử lý toàn bộ đám người chúng…”
Còn chưa nói xong, Hình Minh đã đạp lên mặt cậu ta.
Trương Phong Vũ cũng không biết mình cắn phải đầu lưỡi, hay bị đá trúng mũi, khắp mặt toàn là máu, cậu ta vươn tay sờ thử, tức đến mức ngồi bật dậy muốn xông về phía Hình Minh.
Tên béo đứng bên cạnh lôi con dao ra, hỏi Hình Minh: “Xử nó nhé?”
Hình Minh cắn điếu thuốc, giọng nói mơ hồ: “Mấy ngày nay bớt gây chuyện đi.”
Trương Phong Vũ nghe hiểu ý tứ của bọn họ, trong lòng tuy sợ sệt, nhưng vẫn cứng miệng: “Tao nói cho mày biết, chị tao là minh tinh, ba và mẹ tao…”
“Sao mày lắm lời thế hả?” Tên béo cầm con dao kề trên cổ cậu ta, cứa ra một vệt máu, “Nói không chừng tao còn từng chơi qua chị mày, mày cảm thấy bọn tao sẽ sợ sao?”
Dưới cổ truyền đến cơn đau rõ rệt, Trương Phong Vũ nuốt nước bọt, lần này thật sự biết sợ, cậu ta lấy bóp tiền trong túi áo khoác ra: “Tiền cho anh, bên ngoài còn có một chiếc xe, cho anh hết, thả tôi ra đi, tôi quay về sẽ không nói gì đâu…”
“Chỉ có người chết mới không nói gì.” Tên béo xách cổ áo cậu ta đi ra ngoài, Trương Phong Vũ cào cấu lung tung lên tấm thảm dưới bàn trà, gào thét đến mức hoàn toàn không còn giống dáng vẻ thiếu gia nhà giàu như khi vừa bước vào đây nữa.
Tên đàn em đang hóng gió ở trước cửa gọi điện thoại vào, nói có cảnh sát đến, Hình Minh ngậm điếu thuốc nhìn sang Trần Lị, người phụ nữ lạnh run cầm cập, đã đăng bài viết xin lỗi lên web hết lần này đến lần khác, đám người tên béo chụp cho cô ta một bức ảnh khỏa thân, bảo cô ta có bản lĩnh thì cứ tiếp tục đăng, Trần Lị tất nhiên không dám, cô ta khóc lóc nói sau này sẽ không như thế nữa.
Trần Lị được thả, nhưng Trương Phong Vũ lại bị tên béo lôi lên xe, trước khi ngồi lên xe, Hình Minh đã giơ chân đá cậu ta xuống.
“Anh Minh! Tên nhóc đó quay về chắc chắn sẽ báo thù chúng ta!”
Tên béo cũng cau mày nói: “Đúng đấy, anh cứ thả người đi, đến chừng đó xảy ra chuyện phải làm sao đây?”
“Cậu ta không làm được gì đâu.” Hình Minh búng tàn thuốc, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy vài tên cảnh sát vũ trang bước xuống khỏi xe, có người kéo Trương Phong Vũ lên hỏi chuyện.
Trong màn đêm, khuôn mặt của người đàn ông ấy xoay qua đây, màu da đen sạm, đôi mắt rất to, chính là Tống Duy Lượng.
“Bọn họ….bọn họ….” Trương Phong Vũ bị dọa bể mật, lúc cậu ta bị đá xuống xe, còn tưởng rằng mình sắp chết, cậu ta kéo cánh tay Tống Duy Lượng nói, “Bọn họ lái xe chạy rồi, chính là chiếc xe ở phía trước, anh mau phái người đuổi theo…”
“Đừng nói lung tung.” Tống Duy Lượng vỗ vai cậu ta, “Hãy nghĩ cho tính mạng của bản thân, tôi khuyên cậu lát nữa lấy khẩu cung, đừng ăn nói lung tung.”
“Sao, sao cơ?” Trương Phong Vũ ngơ ngác.