Edit: Đậu
Hình Minh ôm cô bằng một tay, bàn tay nóng bỏng to lớn luồn qua mái tóc, đỡ gáy cô, ôm chặt cô vào lòng.
Mỗi lần theo anh Dương ra ngoài giao dịch, anh luôn ôm tâm trạng nghĩ mình sẽ chết tại đó, không biết từ bao giờ, trước lúc bắt đầu làm giao dịch anh sẽ không ngừng nghĩ đến Chu Tuệ.
Cô gọi anh bằng cả tên lẫn họ.
Cô bảo hối hận hay không do cô nói mới tính.
Trái tim bắt đầu trở nên nóng bỏng, giống như được nhúng vào một khối kẹo bông gòn chứa đầy mật ong ngọt ngào, có một sự ngọt ngào tràn ra ngoài, mang theo mùi hương trên người Chu Tuệ, quanh quẩn giữa khoang mũi của anh mãi mà không tan.
Hàm răng Chu Tuệ đã mỏi nhừ, sau khi buông anh ra, cô chùi miệng nói: “Em phải về ký túc xá.”
Hình Minh ôm cô không chịu buông tay: “Không băng bó cho anh hả?”
“Anh đi tìm cô gái tai thỏ băng bó cho anh đi.” Cô xoay người.
Hình Minh nhỏ giọng bật cười, vòm ngực rung rung, lát sau mới nghe thấy giọng nói trầm ấm dễ nghe của anh truyền tới: “Em ghen à?”
Chu Tuệ im lặng không nói gì.
Điều khiến cô tức giận nhất chính là anh không đến tìm cô, chứ không phải cô gái tai thỏ gì đó.
“Chu Tuệ.” Hình Minh sờ mặt cô, gần đây cô gầy đi rất nhiều, trông còn gầy hơn nửa năm về trước, “Em có thể tìm một người bạn trai.”
“Chỉ khi anh chết.”
Chu Tuệ đột ngột ngẩng đầu lên, trong màn đêm, cô hoàn toàn không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh nhưng cứ ngây ngẩn nhìn anh mãi, không nói một câu nào.
Cô biết anh đi theo anh Dương làm việc, cô biết anh chẳng phải là loại người tốt lành gì.
Ngoài việc cô biết anh tên là Hình Minh ra thì gần như không biết thêm gì về anh.
Nhưng cô vẫn thích anh.
Hình Minh cúi đầu hôn xuống lần nữa, bàn tay to lớn đỡ sau gáy cô, giọng nói khàn khàn vang vọng trong không khí: “Về ký túc xá, hay là đi với anh.”
Chu Tuệ giữ lấy tay áo anh, nụ hôn này làm cô sắp ngạt thở, viền mắt cũng ửng đỏ, trong bóng tối cô ngắm nhìn anh một lát, rồi ngẩng đầu đáp trả nụ hôn của anh một cách mãnh liệt.
Khóe môi Hình Minh cong lên, ôm cô ép sát vào vách tường hung hăng cắn mút cánh môi cô, nghe tiếng rên rỉ mềm mại của cô, anh hận không thể đút cây gậy cương cứng vào trong cơ thể cô.
“Sau này đừng đến những chỗ như thế nữa.” Anh hơi lùi người lại, tựa vào đỉnh đầu của cô thở dốc, “Nguy hiểm.”
Chu Tuệ muốn nói vậy sao anh còn đi, nhưng lời vừa đến bên miệng bèn nuốt ngược trở về, cô ngoan ngoãn trả lời: “Dạ.”
Hình Minh cứng đến mức sắp nổ tung, anh gác cằm trên đỉnh đầu cô hòa hoãn một khoảng thời gian dài vẫn không xuống được, anh lại cúi đầu hôn cô: “Không xuống được.”
“Cái gì không xuống được?” Chu Tuệ nghe không hiểu.
Người đàn ông nắm tay cô đè vào đũng quần của mình.
Xúc cảm vừa nóng vừa cứng rắn.
Cô vội rút tay về, cả mặt đỏ bừng: “Anh đứng sang một bên đi.”
“Không được.” Hình Minh vén mái tóc của cô ra sau, hôn lên hõm cổ cô, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước làm cho da thịt cô nổi lên cơn khoái cảm tê dại chi chít.
“Hình Minh…..” Chu Tuệ khó chịu, vươn tay đẩy anh ra.
Người đàn ông bất ngờ kéo tay cô đè xuống dưới, để những ngón tay thon dài của cô ôm lấy túp lều nhỏ đang phồng lên dưới đũng quần, hướng dẫn cô vuốt ve, nhào nặn.
Chiếc quần chỉ vừa kéo xuống một chút, vật cứng nóng hổi kia lập tức nhảy ra ngoài, đập vào lòng bàn tay cô, Chu Tuệ đỏ mặt vuốt ve cây gậy thô to ấy, đầu chôn vào lồng ngực anh, hai vành tai đỏ ửng.
“Anh mau lên.” Giọng nói bị cô đè trên đầu lưỡi, xấu hổ vô cùng.
Hình Minh vươn tay nâng cằm cô lên, mạnh mẽ cắn mút môi lưỡi cô, bàn tay rộng lớn cởi dây kéo áo lông của cô ra, ngón tay chui vào trong áo len, đầu ngón tay lướt qua vòng eo thon gọn, bao lấy một bên ngực đầy đặn.
Chu Tuệ hít sâu một hơi, lại bị người đàn ông hôn sắp tắt thở, cô không còn đường lui nữa, cơ thể phải tựa vào vách tường, anh miết núm vú khiến tay chân cô bắt đầu trở nên mỏi nhừ mềm nhũn.
Hình Minh ưỡn hông cắm rút trong lòng bàn tay cô một lúc lâu, tiếp đó mút cánh môi cô rên khẽ một tiếng rồi bắn tinh.