Thần Chủ Ở Rể

Chương 916: Chẳng qua chỉ là thế thân




Cùng lúc nhà họ Trần xảy ra biến cố một lần nữa, nhà họ Tống đang chờ tin tức bên phía Trần Quốc Cường.

"Trần Quốc Cường vẫn chưa có tin tức sao? Bên phía ông Chu thì sao?”

Tống Tử Lâm có chút buồn bực vô cớ, chỉ có bắt được người nhà của Vương Bác Thần mới có thể ép Vương Bác Thần xuất hiện.

Hai ngày nay, bọn họ vẫn luôn tìm kiếm Vương Bác Thần, nhưng Vương Bác Thần lại như bốc hơi vậy, không có bất kỳ tung tích nào.

Lâm Thành, quản gia nhà họ Tống lắc đầu nói: "Trần Quốc Cường vẫn chưa liên lạc được, có ông Chu ở bên kia trấn thủ, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Trước đó, Trần Quốc Cường nói là đã bắt được mẹ vợ và con gái của Vương Bác Thần rồi, gia chủ, ông quá nóng vội rồi.”

Tống Tử Lâm xua tay nói: "Anh đi xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chúng ta chỉ có một cơ hội lần này, nhất định không được xảy ra sai sót. Người được phái đến thành phố Hà Châu để bắt Triệu Thanh Hà có tin tức gì chưa?”

Lâm Thành cảm thấy gia chủ quá cẩn thận rồi, dù Vương Bác Thần có thực lực thế nào chăng nữa, chẳng lẽ còn có thể là đối thủ của nhà họ Cổ sao?

Lần này, nhà họ Cổ đã phái đến một vị võ hoàng, hai vị võ vương, dư sức đối phó với một tên Vương Bác Thần.

Ba người này hoàn toàn đủ sức lật tung toàn bộ Ma Đô.

"Phía bên thành phố Hà Châu cũng không có tin tức, có điều Thần chủ ở đó, chúng ta cũng không dám gióng trống khua chiêng.”

"Anh đi đi, xử lý càng sớm càng tốt.”

Tống Tử Lâm cáu kỉnh xua xua tay, sau đó đi tìm hai vị cung phụng kia của nhà họ Cổ.

"Ông Ninh, ông Trương, tôi vẫn luôn có chút bồn chồn không yên, có xảy ra sự cố gì không nhỉ? Trước đây, ở hội giao lưu y dược, ngay cả Trần Thạch cũng nể mặt Vương Bác Thần. Trong yến tiệc mừng thọ của Trần Quốc Vinh, Thống đốc Lục và Tổng trấn thủ Sa cũng nể mặt Vương Bác Thần mà đến.”

Trong lòng Tống Tử Lâm có chút không chắc chắn, mặc dù ông ta vô cùng muốn báo thù nhưng những chuyện xảy ra trước đây, ông ta không thể không suy xét.

"Không phải chuyện gì lớn, phía bên gia tộc đã tra rõ rồi, Vương Bác Thần quả thực là lập được công trên chiến trường, hơn nữa đã từng làm một trong những thế thân của Thần chủ, vì vậy Lục Hưng Thịnh và Sa Tiệp đến chúc thọ cũng không có gì ngạc nhiên.”

Ông Ninh nói với vẻ không để tâm, ông ta chính là cường giả võ hoàng mà nhà họ Cổ phái đến, trong quân đội, cường giả có thực lực như ông ta, chỉ cần đủ công trạng là hoàn toàn có thể phong chiến thần.

"Đương nhiên, giết chết Vương Bác Thần sẽ có một chút phiền phức, vì vậy Vương Bác Thần không thể chết. Chúng ta nhất định phải dùng thủ đoạn hợp pháp tống anh ta vào trước rồi đối phó sau. Thân phận của anh ta có chút phức tạp, dù sao cũng đã từng làm thế thân của Thần chủ.”

Cung phụng võ vương của nhà họ Cổ - ông Trương lãnh đạm nói: “Nếu gia tộc đã phái ba người bọn tôi đến đây rồi thì ông cứ yên tâm đi. Lần này không chỉ là đối phó với Vương Bác Thần mà còn là một lần đọ sức giữa Thần chủ và các thế gia hào tộc. Cuộc thi đấu y thuật ở điện Huyền Hồ chính là vì một tên Vương Bác Thần này mà xảy ra, hiện tại chúng ta còn không biết điện Huyên Hồ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng phía bên quốc chủ đã bắt đầu gây áp lực với các thế gia hào tộc rồi. Vì vậy chúng tôi nhất định phải bắt được Vương Bác Thần, làm rõ đầu đuôi ngọn nguồn của sự việc.”

Tống Tử Lâm bực bội, nói: “Tôi biết, nhưng dù sao Vương Bác Thần cũng là thế thân Thần chủ, một khi Thần chủ nổi giận sẽ phiền phức vô cùng.”

Ông Ninh nói với vẻ khinh thường: “Ông sợ cái gì? Các thế gia hào tộc hợp sức lại, cho dù là quốc chủ cũng phải cân nhắc. Mặc dù thần chủ là tấm trần nhà của chiến lực đương đại, nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay với các thế gia hào tộc. Chuyện trong nước không dễ xử lý như nước ngoài. Huống hồ có tôi ở đây trấn thủ, kể cả là thực lực của Vương Bác Thần không tầm thường, chẳng lẽ anh ta có thể mạnh hơn tôi sao?”

Tống Tử Lâm hơi yên tâm, dù sao Vương Bác Thần cũng mới chỉ là một tiểu tử hai mấy tuổi vắt mũi chưa sạch, thực lực có thể mạnh đến đâu chứ?

Không phải ai cũng là thiên tài yêu nghiệt như Thần chủ.


Nghe thấy giọng nói này, đôi mắt Tống Tử Lâm lập tức đỏ lên như máu, đây chính là giọng nói của kẻ đã giết chết con trai ông ta trước mặt ông ta!

Mấy ngày nay ông ta vẫn luôn tìm kiếm, không ngờ rằng lại đến tận cửa rồi.

"Ông Ninh, ông Trương, xin hai vị ra tay, giết chết người này, báo thù cho con trai tôi.”

Ông Ninh lãnh đạm nói: “Ra ngoài xem sao, xem ra có chút bản lĩnh đấy.”