Thần Chủ Ở Rể

Chương 901: Ông ơi, sao ông…




Trần Quốc Vinh thở dài, ông ta không biện minh cho Vương Bác Thần nữa.

Bởi điểm mấu chốt của chuyện này không nằm ở chỗ Vương Bác Thần có bị oan hay không, mà là Vương Bác Thần đã thật sự làm chuyện đó với Trần Yên Nhiên, hơn nữa còn bị Triệu Thanh Hà bắt gian tại trận.

Đây mới là việc Triệu Thanh Hà thật sự không thể nào chấp nhận nổi.

Nếu Triệu Thanh Hà không tận mắt chứng kiến mọi chuyện, việc này còn có thể giải thích cho qua.

Nhưng giờ Triệu Thanh Hà đã nhìn thấy tất tần tật, thử hỏi kích thích đó sẽ lớn đến cỡ nào?

Trần Quốc Vinh cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần của ông ta lúc này vô cùng mỏi mệt, dạo gần đâu nhà họ Trần đã xảy ra rất nhiều chuyện, tuy ông ta không biểu lộ ra ngoài, nhưng dáng vẻ thường ngày lại nhiều thêm chút rã rời.

Cộng thêm hôm qua đứa con cả của ông ta vì bị các nguyên lão giựt dây mà nổi dậy đoạt quyền thành công, khiến trái tim ông đau nhói như bị dao đâm.

Giờ lại thêm cớ sự này nữa, với ông mà nói đúng là họa vô đơn chí mà.

“Hầy…”

Trần Quốc Vinh cười khổ lắc đầu, mắt nhìn thoáng qua Dao Dao đang bỏ chạy vào phòng, khổ sở hỏi: “Vậy, Dao Dao thì phải làm sao? Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hai đứa nó ly hôn hả?”

Trần Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trả lời: “Thanh Hà lúc này đã bị tổn thương sâu sắc, hiện chỉ muốn ly hôn với tên súc sinh kia. Nhưng giấy chứng nhận kết hôn lại để ở thành phố Hà Châu, nên con nghĩ cần thêm một thời gian nữa thì mới ly dị được. Con chỉ thấy thương cho Dao Dao, khó khăn lắm mới có được gia đình hoàn chỉnh, cuối cùng nó cũng biết cười, giờ lại rơi vào cảnh ba mẹ muốn ly hôn. Xem ra chúng ta chỉ còn cách gạt nó, đợi nó lớn hơn một chút hẵng nói cho nó biết.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.”

Trần Quốc Vinh khom người, tập tễnh bước vào phòng, đưa mắt nhìn Triệu Thanh Hà đang chằm chằm nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng nói chẳng rằng, ông ta đau lòng sờ đầu cô, nói: “Cháu gái của ông, khổ cho cháu rồi.”

“Ông ngoại, không sao đâu, cháu quen rồi.”

Triệu Thanh Hà ngoái đầu, cố nở nụ cười, nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc.

Tay Trần Quốc Vinh run run, ông ta đáp: “Cháu à, muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cất giấu trong lòng, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết mà.”

Nụ cười trên mặt Triệu Thanh Hà cứng lại, cô lắc đầu: “Ông ngoại, ông đừng lo, cháu không sao đâu, cháu sẽ không chảy thêm bất kỳ giọt nước mắt nào vì anh ta đâu!”

Cõi lòng Trần Quốc Vinh nổi gió, không biết phải đáp lại thế nào, chỉ đành thở dài một hơi, nhích từng bước ra khỏi phòng.

Những chuyện đã xảy ra trong thời gian này khiến Trần Quốc Vinh như già đi trong một đêm.

Gương mặt không còn hồng hào như trước, tinh thần quắc thước cũng biến mất, sống lưng cũng còng xuống, tóc bạc trắng như tuyết.

Gia chủ nhà họ Trần sắc sảo của lúc trước đã không còn, thay vào đó là một ông già gần đất xa trời.

Khi quay về tới thư phòng của mình, Trần Quốc Vinh gọi điện kêu Vương Bác Thần lại chỗ ông.

Ông ta vẫn muốn dùng hết khả năng của mình ngăn cản hai người, không cho hai đứa nó bước tới bước cuối cùng kia, bằng không mai mốt có hối hận cũng đã chậm rồi.

Trần Quốc Vinh hoài nghi: “Chẳng lẽ Yên Nhiên thật sự bỏ thuốc cháu?”

Vương Bác Thần cau mày đáp: “Tạm thời cháu vẫn chưa nghĩ ra, nhưng khi đó cháu mới uống có hai ly thì đã say rồi. Tửu lượng của cháu thế nào cháu biết rất rõ, huống hồ chi cháu còn là người trong võ đạo, ngoại trừ bị bỏ thuốc ra thì cháu thật sự không nghĩ ra lý do nào khác.”

Môi Trần Quốc Vinh run run, cố nén lửa giận trong lòng xuống, hỏi: “Vậy cháu cảm thấy chính Yên Nhiên đã bỏ thuốc mình sao?”

Vương Bác Thần lắc đầu nói: “Tạm thời cháu không dám khẳng định, nhưng nếu thật sự có người làm vậy, hẳn tên đó đã thừa dịp chúng ta không có mặt ở đây, lén bỏ thuốc vào chai rượu kia. Cũng có khả năng là bản thân Trần Yên Nhiên thân mình có vấn đề. Chỉ là cháu cũng là bác sĩ, y thuật còn không phải dạng tầm thường, nhưng khi uống hai ly rượu kia, cháu lại chẳng nhận ra điều gì khác thường cả, đây mới là lý do khiến cháu thấy bối rối.”