Thần Chủ Ở Rể

Chương 866: Vậy sao?




Trần Thạch tức tới bùng cháy, chủ mẫu của Thiên Tuyệt bọn họ suýt chút nữa đã bị những tên cặn bã này lăng nhục rồi!

Còn ngay tại địa bàn Ma Đô do ông ta phụ trách.

Đây là một sự sỉ nhục với Trần Thạch!

Là một sự sỉ nhục với Thiên Tuyệt!

Ông ta căn bản không tìm được cơ hội giãy bày thân phận của mình với Vương Bác Thần thì đã xảy ra chuyện này rồi, sau này ông ta đối mặt với Vương Bác Thần thế nào đây, ở lại Thiên Tuyệt thế nào đây?

“Cậu muốn chết sao!”

Người luôn biết tự kiềm chế như Trần Thạch lúc này cũng tức tới mức văng tục!

Ngay cả khi nhà họ Bạch đắc tội với Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, ông ta cũng không tức giận như vậy!

May mà đám cặn bã này còn chưa kịp làm gì, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng được.

“Anh Vương, mong ngài cho phép tôi giết hết đám cặn bã này!”

Lúc này Tống Nguyên Lễ mới nhận ra mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng tới mức nào.

Sau lưng Triệu Thanh Hà là nhà họ Trần, dù nhà họ Tống của anh ta có thể bắt chẹt họ nhưng ai ngờ, một thằng ở rể phế vật trong mắt anh ta lại có thể khiến Trần Thạch cung kính như thế!

Cuối cùng anh ta cũng tỉnh ngộ rồi!

Những gì anh ta tra được về thân phận của Vương Bác Thần chỉ là bề nổi, là thứ để bọn họ nhìn thấy!

Chứ thân phận thật sự của Vương Bác Thần không phải là hạng mà anh ta có thể chọc!

Bây giờ, anh ta mới cảm nhận được nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.

Nỗi sợ này dần chiếm trọng toàn bộ con tim anh, thậm chí anh ta còn không cảm nhận được sự đau đớn trên hai tay hai chân.

Lần này, anh ta gặp hoạ rồi, một tai hoạ cực lớn.

Dù là nhà họ Tống cũng không cứu nổi anh ta!

“Tha cho tôi, tôi biết sai rồi, là tôi bị quỷ ám, là tôi ngu xuẩn, tôi sẵn sàng đền bù, xin hãy tha cho tôi. Anh Vương, sau này tôi sẽ không dám nữa, tôi nhận sai, tôi là thằng phế vật, là bao cỏ, xin ngài hãy bỏ qua cho tôi một lần.”

Tống Nguyên Lễ sợ rồi.

“Không phải anh là vua của Ma Đô sao? Không phải anh là luật ở Ma Đô sao? Không phải anh là trời ở Ma Đô sao? Anh cũng biết sợ à?”

Đến tận lúc này, Vương Bác Thần mới lên tiếng, giọng anh lạnh lùng tới cực điểm.

“Dựa vào thế lực của nhà họ Tống để bắt nạt vợ tôi à? Chỉ cần một cú điện thoại là có thể khiến công ty của vợ tôi đóng cửa à? Tới đi, cho tôi xem nhà họ Tống của anh quyền lực tới mức nào, bối cảnh của nhà họ Tống to tới mức nào!”

Lời này khiến tâm trạng của Tống Nguyên Lễ như rơi xuống vực thẳm, anh ta biết Vương Bác Thần sẽ không tha cho mình nên bèn cắn răng nói: “Anh Vương, tôi đã sai khi có ý xấu với vợ anh, nhưng vẫn chưa có gì xảy ra, tất cả chỉ là hiểu nhầm, ngài có cần ép người như vậy không? Tuy tôi không biết thân phận thật sự của ngài là gì, nhưng nhà họ Tống chúng tôi cũng không phải hạng dễ bắt nạt! Sau lưng nhà họ Tống là nhà họ Cổ, một trong bảy đại thế gia lâu đời, tôi hi vọng ngài hãy cân nhắc. Trước mặt tôi, ngài có thể có thực lực bất phàm, nhưng trước mặt nhà họ Cổ, ngài chẳng là cái thứ gì cả!”


“Nhà họ Cổ à, tôi sẽ tính sau, nhưng đêm nay, tôi phải giải quyết cho xong chuyện anh dám bắt nạt vợ tôi đã.”

Tống Nguyên Lễ tuyệt vọng rồi, anh ta điên cuồng gào thét: “Vương Bác Thần, anh có cần phải cạn tàu ráo máng như thế không? Giết tôi cũng chẳng có lợi lộc gì cho anh cả! Vợ anh chỉ là một con đàn bà hơi xinh đẹp chút thôi. Cô ta khiến người khác nảy sinh sắc tâm cũng là chuyện bình thường, tôi cũng chưa ra tay mà, anh có cần phải tuyệt tình như thế không? Bây giờ anh tha cho tôi thì nhà họ Tống sẽ bồi thường xin lỗi, cứ xem như không có gì xảy ra. Nhà họ Tống sẽ giúp đỡ nhà họ Trần trở thành gia tộc bậc nhất Ma Đô. Nếu anh giết tôi thì nhà họ Tống sẽ không tha cho anh!”

Chát!

Trần Thạch lại tát lên mặt Tống Nguyên Lễ, tát tới mức khuôn mặt anh ta bê bết máu, ông tức giận nói: “Dám uy hiếp anh Vương, anh là cái thá gì chứ!”