Thần Chủ Ở Rể

Chương 687: Chịu để yên ư?




Mười mấy vệ sĩ mặc vest đen, lập tức vây lại, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Nhìn thấy chiếc xe này, tất cả mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt!

Quốc chủ đến rồi!

Quốc chủ sao lại tới rồi?

Nghe thấy ý trong lời ông ta, sao cảm thấy giống như vì Vương Bác Thần mà tới vậy?

Khả năng này rất lớn, không ai tin quốc chủ lại tới chúc thọ Vương Kinh Hồng!

Trong hai mắt của Bắc Vinh Long tràn ngập sự khó tin, suy đoán dần hiện ra ở trong lòng ông ta càng chân thực hơn!

Ông ta bỗng nhìn sang Trình Lâm, Trình Lâm không thể nói chuyện tuyệt vọng gật đầu.

Trong đầu Bắc Vinh Long nổ ầm một tiếng, giống như gặp ma mà nhìn sang Vương Bác Thần!

Cậu ta là thần chủ!

Nhưng suy đoán này, ông ta không dám nói ra!

Chỉ là cả người đã bị mồ hôi lạnh làm ướt!

Ông ta và Trình Lâm trước đó luôn dùng lệnh cấm của thần chủ ra áp chế Vương Bác Thần, nhưng Vương Bác Thần chính là thần chủ!

Bắc Vinh Long dường như đã nhìn thấy kết cục của mình, cơ thể bỗng mềm nhũn, nếu không phải người bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy thì ông ta đã ngã ra rồi.

Ánh mắt của Hàn Đỉnh quét qua, khựng lại ở phía năm đại gia tộc thế phiệt và hai đại thế gia, sau đó nhìn sang Vương Kinh Hồng.

Vương Kinh Hồng có chút thất thố, ông ta không ngờ quốc chủ sẽ đích thân tới.

Rõ ràng là nhằm vào Vương Bác Thần mà tới.

Đây là gì?

Đây là một cái tát rất vang dội!

Tát mạnh vào mặt của Vương Kinh Hồng ông ta!

Tát mạnh vào mặt của những người sỉ nhục Vương Bác Thần vừa rồi!

Vương Bác Thần mà Vương Kinh Hồng ông ta coi thường, một đứa con riêng mà nhà họ Vương bọn họ không thừa nhận, hiện nay khiến quốc chủ đích thân giải vây!

Nhà họ Vương bọn họ cũng không làm được!

Nếu Vương lão chiến thần còn sống, còn có khả năng, nhưng Vương Kinh Hồng ông ta vẫn không có tư cách! Vẫn không xứng khiến quốc chủ đích thân tới!

Nhưng đứa con riêng của nhà họ Vương bọn họ lại làm được rồi!

Người của nhà họ Vương vừa rồi còn vô cùng hống hách, lúc này bỗng tắt điện.

Tất cả đều giống chuột thấy mèo, ai cũng rất thành thật.

Vương Kinh Hồng vừa rồi còn hống hách muốn giết Vương Bác Thần, lúc này thái độ cũng dịu lại, vội nói: “Quốc chủ, chuyện này là một hiểu lầm, không phải là nhà họ Vương tôi không chịu tha cho Vương Bác Thần, mà là Vương Bác Thần không chịu tha cho nhà họ Vương tôi. Bây giờ con trai của tôi vẫn nằm trong tay cậu ta, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần cậu ta có thể buông con trai của tôi ra, tôi bằng lòng hòa giải với cậu ta.”

Hàn Đỉnh lạnh lùng nói: “Nhà họ Vương năm đó đã làm gì? Hiện nay Bác Thần tới đòi lại công bằng, nhà họ Vương các người lại không thể chấp nhận được sao?”

“Trước đó, nhà họ Vương các ông đã làm gì? Bắt con gái của Bác Thần, rút máu suýt nữa khiến một đứa bé 3 tuổi bị rút cạn máu mà chết, đây chính là chuyện mà nhà họ Vương các người làm ư?”

“Thật sự là không bằng cầm thú!”

Cả người Vương Kinh Hồng run rẩy, nghiến răng nói: “Chuyện này quả thật là nhà họ Vương tôi làm sai, nhưng chuyện này là do Lưu Tư Kì và Kim Nguyên tự ý làm, tôi cũng vừa mới biết. Kim Nguyên đã chịu trừng phạt, tôi cũng sẽ không tha cho Lưu Tư Kì. Chỉ là Vương Bác Thần không chịu buông tha, mới tạo thành cục diện như bây giờ.”

Lúc này, Vương Kinh Hồng có thái độ như nào, đã hoàn toàn không quan trọng nữa rồi.

Điều quan trọng là vừa rồi tất cả mọi người đều nghe thấy, quốc chủ gọi Vương Bác Thần là ‘Bác Thần’!

Thân thiết giống như cháu của mình!

Chuyện này rốt cuộc là sao, Vương Bác Thần chỉ là một đứa con riêng, tại sao có quan hệ với quốc chủ!

Người đoán được vài điều, lúc này đều im miệng không nói, sợ mình nói sai.

Mà những người phản ứng chậm kia, lúc này lòng nóng như lửa đốt, sắp bị dọa chết rồi!

Người của nhà họ Vương run bần bậy nhìn Vương Bác Thần, chỉ muốn biết Vương Bác Thần và quốc chủ rốt cuộc có quan hệ gì!

“Chịu để yên ư?”

Hàn Đỉnh bình tĩnh nói: “Cũng không hơn được Bác Thần!”

Vẻ sững sờ trên mặt Vương Kinh Hồng hoàn toàn đông cứng lại, biểu cảm dần cứng đờ, thấp giọng rít lên: “Lão Soái, còn sống! Ông ta là đệ tử của ba tôi!”

Hàn Đỉnh nhìn ông ta, u ám nói: “Xem ra ông là không tới Hoàng Hà không chết tâm, nếu ông cứ muốn làm tuyệt tới vậy, vậy thì đừng nói Bác Thần không cho các người cơ hội.”

“Kêu Lão Soái tới đi.”