Thần Chủ Ở Rể

Chương 677: CẬU EM BÁC THẦN




“Chiến thần Hồ đến rồi, lần này có trò hay để xem rồi, đứa con riêng Vương Bác Thần này chết chắc rồi!”

“Chiến thần Hồ Quốc Trụ là chiến thần đứng đầu trừ ba chiến thần của Thần Thiên Các!”

“Xem ra phó thủ tướng Bắc sớm đã sắp xếp xong rồi, chiến thần Hồ đến là để đối phó Vương Bác Thần.”

Không ít người nhỏ giọng xì xầm, nhìn Hồ Quốc Trụ đầy sự sùng bái.

Nếu không có Thần Thiên Các do thần chủ xây dựng, vậy thì Hồ Quốc Trụ chính là người đứng đầu ở nước R hiện nay!

Trước khi thần chủ quật khởi, Hồ Quốc Trụ là chiến thần đứng đầu một cách xứng đáng, tuy ông ta không có kỳ công thiên cổ như thần chủ một mình trấn áp đương thế, cũng không có chiến lực mạnh mẽ như ba vị chiến thần do thần chủ của Thần Thiên Các đích thân bồi dưỡng, nhưng trước khi Thần Thiên Các xuất hiện, luôn là ông ta và chiến thần các ngươi xoay quanh.

Vậy nên, tuy Hồ Quốc Trụ không có chói mắt như thần chủ, nhưng cũng là một người có công với nước R ở trong lịch sử chiến thần!

Hiện nay, ông ta xuất hiện ở đây, còn lo lắng không làm được gì đồ bỏ đi của nhà họ Vương như Vương Bác Thần chắc?”

“Chiến thần Quốc Trụ đến rồi, tôi nói ngay mà phó thủ tưởng Bắc sẽ không để một đứa con riêng ngông cuồng, xem Vương Bác Thần còn có thể ngang ngược tới khi nào!”

Có người cười lạnh, khinh thường.

Theo bọn họ thấy, Vương Bác Thần cho dù là có thực lực cấp bậc chiến thần, cũng không thể là đối thủ của chiến thần nổi danh từ lâu như Hồ Quốc Trụ!

Huống chi, vị thần chủ Quốc Trụ này của Hồ Quốc Trụ đến rồi, còn lo lắng cường giả khác không đến sao?

Vương Bác Thần là cái thá gì, ở trước mặt những cường giả thật sự này, căn bản không đủ nhìn.

“Chiến thần Quốc Trụ, lần này làm phiền ông rồi.”

Phó thủ tướng Bắc mỉm cười đi tới, nhiệt tình chào hỏi với Hồ Quốc Trụ.

“Ha ha, cho dù ông không gọi, tôi cũng phải tới, dù sao cái đùi to của nhà họ Vương, ai cũng muốn ôm. Huống chi, Vương lão chiến thần năm đó là tiền bối của tôi, tôi sao có thể không nể mặt hậu nhân của ngài ấy chứ?”

Hồ Quốc Trụ cười ha hả, nhìn Trình Lâm bị gãy chân vẫn quỳ ở dưới đất rồi nói: “Tôi nói này lão Trình, ông đã sống tới từng tuổi này, thật sự là sống như chó vậy, danh dự của nhà họ Vương cần ông bảo vệ sao? Không phải tôi nói đâu, ông là cái thá gì chứ, cũng có tư cách bảo vệ danh dự của nhà họ Vương sao?”

Mọi người có chút không hiểu, không nên ra tay với Vương Bác Thần trước sao? Tại sao chiến thần Quốc Trụ lại mỉa mai chế giễu như vậy.

Bắc Vinh Long nhíu mày, chỉ vào Vương Bác Thần nói: “Chiến thần Quốc Trụ, những lời khác chúng ta để sau rồi nói, giải quyết thằng oắt này trước đi. Dưới lệnh cấm của thần chủ, Vương Bác Thần cả gan dám ra tay với người bình thường, giết liên tiếp hai người, còn đánh cả tướng quân Trình Lâm, tội không thể tha!”

Hồ Quốc Trụ liếc nhìn Vương Bác Thần với vẻ mặt cổ quái, cười nói: “Ha ha, chuyện của nhà họ Vương, người của nhà họ Vương cũng không xuất hiện, lẽ nào còn cần Hồ Quốc Trụ tôi làm tay đánh cho nhà họ Vương sao? Người tôi kính phục là Vương lão chiến thần, không phải là lão già Vương Kinh Hồng. Theo tôi thấy, chuyện này nhà họ Vương cũng quả thật làm quá hoang đường, không bằng kêu mọi người ra ngoài hết, giải quyết trước mặt đi.”

Lông mày của Bắc Vinh Long nhíu chặt lại, mặt mày ngưng trọng nhìn Hồ Quốc Trụ: “Quốc Trụ, lúc này không thể nói đùa, nhà họ Vương không thể sỉ nhục được.”

Hồ Quốc Trụ bình tĩnh nói: “Ha ha, nhà họ Vương không thể sỉ nhục được, vậy Vương Bác Thần có thể sỉ nhục được sao? Hơn nữa, ai cho các người cái gan sỉ nhục Vương Bác Thần?”

“Quốc Trụ, lời này của ông là có ý gì?”


Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ.

Có ý gì vậy?

Hồ Quốc Trụ, gọi Vương Bác Thần là cậu em?

Đù!