Thần Chủ Ở Rể

Chương 1130: KHÔNG BẰNG SÚC SINH




 

Chút uy áp thần tính từ trên người Vương Bác Thần phát ra, căn bản không thể nào chống lại uy áp của Hắc Tôn Giả. 

Nhưng mà loại uy áp này vừa xuất hiện, uy áp của Hắc Tôn Giả dường như không hề có tác dụng với Vương Bác Thần. 

Uỳnh! 

Đột nhiên, trên bầu trời không hề báo hiệu xuất hiện một tiếng xé gió, giống như là có gì đó bị nghiền nát. 

"Tiểu Thần. 

Khương Lạc Trường cố chống lại uy áp đáng sợ của Hắc Tôn Giả, gian nan kêu một tiếng. 

Ông ta lo Vương Bác Thần có chuyện gì. 

Ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. 

Ông ta biết máu lạ của nhà họ Vương, nhưng mà máu lạ nhà họ Vương thức tỉnh cũng không phải thế này. 

Chẳng lẽ, đây là thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh trong lời mấy người Thiên Đình kia? 

Ngoại trừ Thiên Đình và cổ tộc ẩn thế, gần như không ai biết đến chuyện của Hiên Viên tộc. 

Đây là bí mật chỉ thuộc về Thiên Đình và cổ tộc lánh đời. 

Chỉ là, Vương Bác Thần lúc này, hình như bị kẹt ở nơi nào đó. 

Đột nhiên, cái loại thần uy phát ra trên người Vương Bác Thần, bắt đầu chậm rãi biến mất. 

Hắc Tôn Giả sững sờ, lập tức kích động nói: "Tại sao lại như vậy? Đều đã đến bước này rồi, vì sao còn không thành công? Ngược lại bắt đầu suy yếu? Đây đến cùng là vì sao?" 

Ông ta khó hiểu, có chút mê màng. 

Trước kia chưa bao giờ gặp loại chuyện này. 

Thần huyết Hiên Viên tộc trước chỉ từng thấy thức tỉnh một lần, nhưng lần đó bọn họ không biết có chuyện gì xảy ra, là âm thầm thức tỉnh. 

Cuối cùng tên thức tỉnh thần huyết dị năng giả kia xây dựng lại Hiên Viên tộc. 

Chỉ là cuối cùng lại bị Thiên Đình tiêu diệt. 

"Rốt cuộc thiếu cái gì? Rốt cuộc thiếu cái gì? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại biến mất?" 

Hắc Tôn Giả phát điên, đã đến bước cuối cùng, thiếu một chút nữa là có thể thức tỉnh thần huyết Hiên Viên tộc rồi. 

Sao có thể thất bại trong gang tấc? 

Cuối cùng là thiếu cái gì? 

Năm đó tên thức tỉnh kia, trải qua quá trình thế nào? 

Vì sao Vương Bác Thần không thể thành công? 

Đáng chết! 

Đáng chết! 

Đáng chết! 

"Vương Bác Thần, cậu nhanh chóng thức tỉnh cho bản tồn! Nếu không, bản tôn sẽ mang con gái cậu đi chậm rãi thí nghiệm!" 

Hắc Tôn Giả tiếp tục công kích Vương Bác Thần, ông ta ác độc đoán rằng, rất có thể kích thích còn chưa đủ. 

Rất có thể, là người thân của Vương Bác Thần chết còn chưa đủ nhiều, cho nên thiếu một bước cuối cùng này. 

"Vương Bác Thần, nếu cậu không có cách nào thức tỉnh, bản tôn cho cậu thêm chút kích thích!" 

Nói xong, ông ta đưa tay chộp lấy Vương Kinh Hồng đến, cười gắn nói: "Vừa rồi cha cậu chết rồi, cậu mới bắt đầu hối hận. Bây giờ, ta muốn ở trước mặt cậu hành hạ chết ông nội cậu, cậu có phải sẽ càng thêm tuyệt vọng? 

"Cậu đã không còn cơ hội hòa giải với cha mình, bản tôn bây giờ làm cậu cũng không còn cơ hội hòa giải với ông nội mình. Nhanh thức tỉnh cho bản tồn!" 

Nói xong, Hắc Tôn Giả trực tiếp chặt đứt một chân Vương Kinh Hồng. 

"Mẹ mày!"  

Khương Lạc Trần khó khăn mắng một tiếng, mắt mở to muốn nứt. 

Ông ta và Vương Kinh Hồng, mặc dù không phải anh em ruột thịt, nhưng còn thân hơn anh em ruột. 

Đó là con trai độc nhất của sư phụ ông tall 

Là em trai ông ta! 

Nhưng mà, ông ta lại không thể làm được gì. 

Chỉ có thể trơ mắt nhìn, Vương Kinh Hồng bị người chặt đứt chân. 

Cái gì cũng không làm được. 

"ồn ào!" 

Hắc Tôn Giả đánh ra một cái tát, làm Khương Lạc Trần quỳ rạp xuống đất, mấy khúc xương trên người bị chặt đứt, không thể nào đứng dậy nữa. 

Ngay cả Khương Lạc Trần cũng như vậy rồi, Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc chỉ là người thường, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. 

Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc cẩn thận che cho Dao Dao, bị uy áp ép đến quỳ xuống đất không thể nào đứng dậy. 

Hai người căm hận Hắc Tôn Giả, căm hận những ác ma này. 

Nhưng hai người chỉ là người thường, chỉ có thể trơ mắt nhìn. 

Mà ngay cả hai người Kiều Thanh Phong và Tư Lam, cũng đều không thể động đậy.  

chapter content