Chương 144: Kẻ yếu chính là nguyên tội, thế giới này không có đúng sai.
Sau khi đồ diệt Huyền Vũ tông, lúc này Huyết U không hề che dấu tung tích, cả người hóa thành một đạo huyết quang ngang ngược bay thẳng về phía Tống Nam quốc hoàng thành, những nơi hắn bay qua là sinh cơ mẫn diệt, cỏ cây khô héo, sông ngòi hóa độc thủy, vô sô bách tính bình dân đều thảm tao diệt sát hóa thành từng dòng huyết thủy bị Huyết U xem như đồ ăn vặt mà nhai nuốt.
Mà Huyết U càn rỡ như vậy mà đến, không thèm che dấu tung tích đương nhiên cũng khiến Tống Nam vương nhận được tin tức.
Tống Nam hoàng thành, Ngự Điện.
"C·hết tiệt, trẫm không liên lạc được với Huyền Vũ tông tông chủ Lý Thương, thậm chí hoàng tộc đệ tử ở trong huyền vũ tông cũng không thể liên lạc, hiển nhiên là gặp bất trắc, hiện tại kẻ địch đang một đường bay thẳng đến đây, các ngươi có giải pháp nào không?" Tống Nam vương giận dữ đập đổ bàn trà, ánh mắt sưng huyết nhìn về phía đám văn võ đại thần ở phía dưới.
"Bẩm bệ hạ, Huyết U tướng quân là người tàn độc, g·iết c·hết trăm vạn người Đại Hạ mà không một chút nhíu mày, mà Huyền Vũ tông có hai tôn Nguyên Anh kỳ lão tổ nhưng vẫn gặp bất trắc, chắc hẳn kẻ địch cũng có Nguyên Anh kỳ thực lực, nhưng có thể đồ diệt toàn tông thì hẳn là có thực lực Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, Tống Nam quốc chúng ta không ai có thể địch lại hắn." Thừa tướng Lý Tam vẻ mặt hoảng sợ nói.
"Bệ Hạ, bây giờ chỉ còn cách bí mật trốn khỏi hoàng thành, nếu không thì kết cục của chúng ta sẽ giống với Đại Triệu cùng Đại Hạ vương triều, bị đồ diệt." Một võ tướng ánh mắt ngưng trọng đứng ra khỏi hàng, nói.
"Chẳng lẽ trẫm phải từ bỏ cơ nghiệp giang sơn hơn ngàn năm của Tống thị hay sao?" Tống Nam vương ngửa mặt bi thống hét lớn.
Đám văn võ đại thần liếc nhìn nhau, trên mặt ai nấy đều hiện vẻ thoái ý, dù sao hung danh của Huyết U là dựa vào g·iết ra, chứ không phải thổi ngưu bức.
Ngay lúc Tống Nam vương định nói gì thì bên ngoài bầu trời đột ngột trở nêm âm u, vô số cuồng phong cùng cơn gió lạnh thổi tới khiến người ta cảm giác rét buốt dị thường dù ngoài trời trước đó mấy giây vẫn còn nắng ấm chói chang của mặt trời.
Ngay sau đó cả bầu trời đột ngột bị huyết quang bao phủ, nhuộm đỏ từng tầng mây, vô số chim muông đang bay lượn trên bầu trời cũng bị mất kiểm soát lao xuống mặt đất c·hết nát bét, tạo nên cơn mưa "thịt chim" khiến dân chúng ở trong tống nam hoàng thành sợ hãi cùng cực đều không hẹn mà nhìn lên bầu trời, vẻ mặt trắng xám khi thấy cả bầu trời bị máu tươi nhuộm đỏ từng lớp từng mảng.
Ngay sau đó vô số con dơi tụ tập lại thành điểm đen ở bầu trời, mỗi con dơi quỷ đều có khuôn mặt nhân loại, bọn nó cười quỷ dị nhìn về phía bình dân bách tính trong thành, ánh mắt lóe lên vẻ khát máu, sau đó chúng dơi quỷ gầm rú liên tục bay phủ xuống hoàng thành, bắt đầu một trận thịnh yến thao thiết.
"Lạc lạc, chạy mau!" Một vị phụ nhân bị dơi quỷ móng vuốt xé rách nội tạng móc lấy ruột mà nhai nuốt, nàng ánh mắt tuyệt vọng ôm chặt lấy dơi quỷ để bảo vệ tiểu nha đầu phía sau lưng, thê lương thảm thiết hét lớn.
Cô bé tên Lạc Lạc khoảng chừng chín tuổi, lúc này đây thấy cảnh tượng thảm thiết như vậy liền bị dọa đến không thể cử động, nước tiểu cũng không thể kìm chế lại mà bài tiết tại chỗ, trơ mắt nhìn con dơi quỷ trước mặt gặm nhấm từng miếng thịt, từng đoạn ruột trên người mẫu thân của nàng.
"Khặc khặc khặc." Dơi quỷ sau khi ăn phụ nhân trước mặt đến chỉ còn bộ xương, bắt đầu liếc nhìn về phía Lạc Lạc nha đầu, ánh mắt lóe lên từng đạo cảm xúc phấn khích, mở miệng nói tiếng người:
"Thịt của trẻ con mới là ngon nhất, thịt của mấy mụ đàn bà quả thật là rất dai, ăn không ngon."
Nói xong dơi quỷ bay thẳng về phía Lạc Lạc nha đầu, bắt đầu mở lại bàn tiệc thịt người mới.
Mà cảnh tượng này ở trong hoàng thành lại xảy ra vô số, phàm nhân lúc này như là súc vật vậy, bị dơi quỷ tùy ý g·iết chóc cùng ăn thịt.
Loài người trước giờ là đứng ở chuỗi thức ăn, heo gà bò, . .vô số súc vật đều trở thành món ăn mỗi ngày của nhân loại, nếu dân số trong Tống nam hoàng thành là sáu mươi triệu người thì một ngày phải có ba mươi triệu con heo gà bò chó bị g·iết để đủ cung cấp cho nhân loại ăn trong một ngày.
Mà ba mươi triệu con heo, gà, bò. . . có tội không? Không, chỉ đơn giản vì chúng không đánh lại con người, cũng không thông minh hơn con người, cho nên mới phải trở thành thức ăn của con người.
Nay loài người đã bị dơi quỷ xem như súc vật mà ăn cũng xem như là điều bình thường, dù sao đạo lý của tự nhiên chính là cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm, tôm ăn phù du, . . trên cõi đời này không có ai vô tội, ai cũng có thể c·hết, không có ai cao quý hơn ai, giàu nghèo, xinh đẹp hay xấu xí,. . . dưới c·ái c·hết thì cũng ngang hàng, bởi vì dơi quỷ không quan tâm ngươi là người nào, địa vị gì, giàu hay nghèo, đẹp hay xấu, đều phải bị ăn thịt không có trường hợp đặc biệt nào có thể thoát được cuộc săn mồi của dơi quỷ.
Dựa vào cái gì mà loài người lại cao quý hơn các loài yếu thế khác? Vì cái gì loài người có thể tùy ý săn g·iết ăn thịt các loài yếu thế khác? Đơn giản là một câu, "Kẻ yếu chính là nguyện tội."
"Ta e rằng. . . đã muộn." Tống Nam vương ánh mắt run sợ thất thần ngồi bệch xuống vương tọa, mà các văn võ đại thần cũng tuyệt vọng cùng cực, có người còn đại tiện mất kiểm soát tại chỗ nhưng không ai để ý, bởi vì cảnh tượng dơi quỷ tàn sát trước mặt được bọn họ thấy rõ mồn một, bởi vì ai nấy đều là võ giả, thị lực của bọn họ vô cùng xa, có thể thấy rõ từng người người bách tính bình dân vô tội bị tàn sát và ăn thịt một cách tàn nhẫn.
Cửa thành Tống Nam hoàng cung nằm ở trung tâm hoàng thành, phía sau cửa có vô số tướng sĩ đứng thành hai hàng trấn giữ hoàng cung.
"Dừng lại! Đây là hoàng cung trọng địa! Ngoại nhân không thể đi vào!"
Huyết U một thân áo choàng màu đen từ trên bầu trời hạ xuống, ngay lập tức bị mấy tên tướng sĩ quát lớn.
"Bổn tọa tên là Huyết U! Các ngươi đã nghe qua cái tên này chưa?" Huyết U khẽ mỉm cười, nói.
"Ha ha ha! Mặc kệ ngươi là Huyết U hay Huyết cẩu gì đó ta không quan tâm! Ngươi nhìn rõ nơi này là địa phương nào! Hoàng cung trọng địa! Không có Khẩu Dụ hay lệnh bài của bệ hạ cấp thì ai cũng đừng hòng đi vào!"
Bọn tướng sĩ cười ha ha, mảy may không để Huyết U vào trong mắt, vì không phải ai cũng có thân phận đi vào hoàng cung, dù ngươi là thương nhân giàu có bạc tỷ, hay vương công quý tộc con cháu, nếu không có lệnh bài thì không thể đi vào bên trong hoàng cung.
Mà cho dù là vương công quý tộc hay trọng thần văn võ khi đi vào cũng phải khách khí với bọn họ, bởi vì bọn họ cũng là võ giả, chứ không phải người thường.
Địa vị của võ giả đi đâu cũng nhận được tôn trọng, nhất là ở vương triều thế lực số lượng võ giả khá ít.
Tống Nam vương xây dựng hơn một nghìn tên võ giả làm cấm vệ quân phải nói là khá giàu có, bởi vì tài nguyên trút xuống phải là con số khổng lồ, võ giả giai đoạn thứ nhất là luyện thể cảnh, cần nhiều tài nguyên để rèn huyết luyện thể, khác với trúc cơ kỳ hay kim đan kỳ cần dựa vào thiên phú và ngộ tính là chủ yếu.
"Các con, những tên này đa số đều là võ giả, chất lượng thịt cũng sẽ ngon hơn đám phàm nhân ngoài kia." Huyết U vẫn duy trì mỉm cười trên khóe miệng, thì thầm nói.
"Tiểu tử, ngươi nói cái gì?" Đám võ tướng nghe vậy chẳng hiểu gì, khẽ quát.
Mà không đợi Huyết U trả lời, ngay lập tức hơn ngàn con dơi quỷ xông tới đám tướng sĩ này, vô số chân cụt tay đứt bay lên không trung, tạo nên một khung cảnh kinh dị, giống như đang ở trong lò mổ heo vậy.