Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 311




Hắc ảnh nhoáng lên, hóa thành bộ dáng La Hồng, xuất hiện quỷ dị sau hắn ta.  

Di hình hoán ảnh!  

Đôi mắt Vương Thành đột nhiên sáng lên, thời khắc hắn ta chờ đợi chính là đây!  

Oanh!  

Trên người hắn ta bộc phát ra một cỗ uy áp mạnh mẽ,...... tu sĩ Tam phẩm có khả năng nắm giữ lực lượng của thiên địa, cũng là điểm siêu phàm của Tam phẩm.  

Hắn ta phải dùng tới lực lượng của thiên địa để trấn áp La Hồng.  

Trong tay áo hắn ta bắ n ra một thanh kiếm phong sắc nhọn, chém về phía cổ La Hồng.  

Một kích tất chết!  

Lực lượng của thiên địa sao?  

La Hồng cảm giác được đầu vai hơi nặng, nhưng, không hơn.  

Trong mi tâm, hư ảnh tà thần khinh thường ngáp một cái, hư ảnh thánh nhân trong đan điền cũng lười mở mắt...  

Lực lượng thiên địa mà Vương Thành Tam phẩm ngưng tụ được như ngọn gió nhẹ nhàng phất qua gương mặt La Hồng.  

Phanh!  

La Hồng vỗ nhẹ vào thanh kiếm đang lao tới, một chân bước ra nhanh như roi vút, hung hăng đá mạnh vào vòng eo Vương Thành, đến thận của hắn ta cũng như bị đá hỏng.  

Mắt Vương Thành co rụt lại, lực lượng thiên địa sao có thể vô dụng thế được?  

Hắn... mẹ nó......  

Kiếm tu Ngự Kiếm, sợ nhất là bị người ta tiếp cận.  

Đặc biệt là Võ tu khí huyết cường đại tiếp cận, La Hồng không phải kiếm tu sao?  

Sao trông cứ như Võ tu thế này?  

Cho dù cảnh giới Võ tu của La Hồng không cao, nhưng, thân thể cũng không phải loại mà hắn ta có thể so sánh được.  

Nhưng chủ yếu, La Hồng dùng thủ đoạn quỷ dị tiến lại gần khiến Vương Thành khó lòng phòng bị.  

Vương Thành lại một lần nữa bị bắn bay trên mặt hồ, chật vật đến không chịu nổi, ho ra từng ngụm máu, che eo lại.  

Hắn ta xoay người đứng thẳng lên, bốn phi kiếm đột nhiên vụt tới, hóa thành bốn con bạch giao.  

"Chết đi."  

Hắn ta nổi giận!  

Nhưng mà, La Hồng lại không di hình hoán ảnh nữa.  

Mà hắn đứng lặng tại chỗ, đưa tay khống chế Thuần Quân kiếm, kiếm khí vận chuyển trong kinh mạch, một vòng hai vòng ba Ngay sau đó, hắn gõ nhẹ tay, thân Thuần Quân kiếm ngâm khẽ như rồng ngâm.  

Kiếm khí gào thét tiến ra, hình thành một con bạch long ngoài Thuần Quân kiếm.  

Bạch long cuốn lấy cột sóng trắng, va chạm cùng với bốn con bạch giao do Vương Thành chém ra.  

"Đây mới là Hóa Long Kiếm"  

La Hồng nhàn nhạt nói.  

Bạch long duỗi cái eo lười, nháy mắt, chém cho kiếm khí của 4 con bạch giao sụp đổ, cả người Vương Thành đều nhuốm máu, đôi mắt co rụt lại.  

Ngay sau đó, hắn ta cầm kiếm đặt ngang trước người.  

Mũi Thuần Quân kiếm chém qua thân kiếm đang đặt ngang trước người Vương Thành.  

Chuôi kiếm nhanh chóng hiện lên vết nứt, trực tiếp nổ tung thành vô số mảnh kiếm.  

Phụt!  

Thuần Quân kiếm xuyên qua ngực Vương Thành, kéo theo một lực mạnh mẽ, giống như bạch long kéo Vương Thành về phía chân trời.  

Kiếm chỉ của La Hồng chầm chậm giơ lên.  

72 thanh kiếm Sát Châu tức khắc hóa thành một vệt màu đen bay vụt ra, hóa thành một trận mưa kiếm màu đen trên vòm trời.  

Mưa kiếm rơi xuống.  

Phụt, phụt, phụt!  

Từng kiếm xuyên qua thân thể.  

Mưa kiếm rơi xuống, lại bay ngược trở lại, một lần nữa xuyên qua thân thể.  

Dưới màn mưa đan xen, Vương Thành cả người máu tươi đầm đìa, thân hình bay tự do như một trái bóng cao su bị kiếm Sát Châu xuyên qua thân thể, từng đợt máu b ắn ra, hắn ta bị chém cho tan tác, chỉ trong phút chốc đã mất hết sự sống.  

Trên hồ.  

Bạch y đứng lặng, kiếm chỉ hơi giơ lên, mưa máu phiêu đãng bay trên đỉnh đầu của hắn.  

Hắn lộ ra sườn mặt như một vị kiếm khách bễ ngễ đến thăm hồ đang dần lâm vào tĩnh mịch, cuối cùng, tầm mắt hắn dừng ở trên mặt Ngụy Thiên Tuế đang ở boong thuyền hoa trung tâm, khóe miệng giương lên.  

"Tam phẩm...... cũng chỉ có như vậy.  

"Còn có người nào nữa không?"  

"Nếu không còn, vậy Phiêu Tuyết kiếm, ta thu hồi thay đại bá"  

Đã chết, Vương Thành của Lưu Tinh kiếm phái đã chết rồi.  

Một kiếm tu Tam phẩm khống chế được lực lượng thiên địa, dám chĩa kiếm với đất trời, nhưng lại bị La Hồng giế t chết bằng phương thức ghê người.  

Chỉ để lại bầu trời đầy sương máu.  

Toàn bộ hồ Lạc Thần hôm nay bị che kín bởi mùi máu nồng đậm, đậm đến mức người ta không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn, mà người khởi xướng tất cả những thứ này lại là người mặc áo trắng như tuyết đứng trên bờ hồ.  

Kiêu ngạo đến cực điểm, bá đạo đến cực điểm.  

Một kiếm g iết chết người.  

Chỉ cần ngươi dám vào hồ, La Hồng dám giết.  

Vốn tưởng rằng tu sĩ Tam phẩm ra tay, có lẽ tình huống sẽ tốt hơn một chút, có thể áp chế uy thế bá đạo của La Hồng một chút.  

Nhưng kết quả vẫn như cũ, Vương Thành giao chiến với La Hồng chỉ trong chớp nhoáng, hai bên giao phong cực nhanh, kết quả cũng hiện ra cực nhanh.  

Thực lực của Vương Thành không yếu, Tam phẩm Kiếm Cuồng, tuy trên phương diện kiếm tu không thể gọi gã là đại kiếm tu nhưng cũng là hạng người nổi danh, trong chốn giang hồ cũng là cao thủ nhất đẳng.  

Nhưng hắn ta vẫn chết một cách thê thảm.  

Ngũ phẩm, nghịch kiếm giế t chết Tam phẩm.  

Cũng không khó khăn như tưởng tượng.  

Trong thuyền hoa, không ít tu sĩ Tam phẩm chuẩn bị ra tay ngay lập tức lùi bước.  

Cái chết của Vương Thành như ngọn gió lạnh thổi qua giúp bọn họ thanh tỉnh, khiến bọn họ đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu bọn họ xuất chiến liệu có thể sống sót hay không.  

Bọn họ thắng được Vương Thành sao?  

Nếu không thắng được, thì cũng như những tu sĩ Chu gia trước đó, ra tay chỉ để chịu chết thôi.  

Tiếng chê cười xung quanh cũng chỉ giúp làm tăng thêm sức mạnh và sự cuồng vọng bá đạo của La Hồng.  

Mà câu kế tiếp La Hồng nói, lại khiến tất cả mọi người quay sang nhìn nhau, sắc mặt đỏ lên.  

"Còn người nào không?"  

Ỗ đây đều không phải là người sao?  

Nhung làm gì có người dám xuất đầu lộ diện?  

Máu của Vương Thành còn bay trên không trung, chứng minh thực lực của La Hồng gi ết chết được Tam phẩm.