Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Bí Khôi Phục : Bóng Tối Vĩnh Hằng

Chương 7 : Nó đến




Chương 7 : Nó đến

Chương 7 : Nó đến

Sự tình hiện tại vượt quá Văn Nam suy nghĩ, ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng quỷ phải ít nhất cần một đoạn thời gian nữa mới có thể bắt đầu tiến hành đồ sát, chỉ là hắn không ngờ rằng nó lại gấp rút đến thế. Tựa hồ như sợ còn mồi mình phải sợ cùng kẻ khác chia sẻ.

Ngay từ đầu con quỷ hiện tại còn đang lén lút g·iết người nhưng thật không ngờ chỉ vừa mới g·iết hai người, nó liền không kịp chờ đợi g·iết hết người trên máy bay, chỉ sợ hiện tại trên máy bay khắp nơi điều tràn đầy quỷ nô .

Giống như Văn Nam suy đoán. lúc này hai toa không gian máy bay tràn ngập quỷ nô đi qua lại, người sống sót số đông hiện tại chỉ qua chưa đến năm phút đồng hồ, người trên máy bay cơ hồ c·hết hơn hai phần ba số lượng. Sống sót người điều tìm chỗ trốn cho riêng mình.

Máy bay hiện tại bị một cổ màu đen hắc khí bao phủ xung quanh, cơ hồ hấp nơi trong máy bay điều bị hắc ám bao phủ. Còn sáng khu vực chỉ sợ điều chỉ còn khu vực buồng toilet là còn sáng đèn.

Trốn trong phòng toilet, Văn Nam ngồi im lặng không dám phát ra tiếng động chỉ vô tình hấp dẫn quỷ nô tiến đến bao vây lúc đó hắn chỉ có một con đường c·hết.

Văn Nam trốn tránh quỷ, quỷ thì đang tìm hắn, cả hai mèo vờn chuột bắt đầu, chuột một khi b·ị b·ắt được, muốn từ trong tay mèo trốn thoát chỉ có thể chạy nhanh hơn mèo. Chỉ là mèo ở đây là quỷ, muốn thành công chạy thoát quỷ săn g·iết. Chẳng khác nào từ tử thần thoát khỏi c·ái c·hết còn phải khó khăn.

Văn Nam ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm đã khoá trái cửa toilet, khuôn mặt tràn đầy căng khẳng, chỉ lo rằng quỷ không biết từ đâu xuất hiện, nhào vào g·iết c·hết hắn.

Phía bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng bước chân, Văn Nam khuôn mặt tràn đầy sợ hãi.

Tiếng bước chân tràn đầy quỷ dị, từng tiếng bước chân giống như tiếng trống chạm vào nhau, người bước chân không thể nào có như vậy đáng sợ, còn lại kết quả không cần đoán liền có thể đoán được, đây là quỷ tiếng chân.

Tiếng bước chân tiếp tục đi đến, Văn Nam ngồi trên nhà vệ sinh cố gắng nín thở thật sâu. Tiếng bước chân bên ngoài đột ngột dừng lại.

Tại trong ánh mắt hoảng sợ, chỉ thấy một cái bóng theo ánh đèn phản chiếu qua khe thở phía ngoài cửa, thình lình một bàn chân khô héo già nua, thi xú vị từ khe hở tràn lan vào trong nhà vệ sinh, Văn Nam cố gắng chịu đựng, không phát ra âm thanh.



— Đùng Đùng!!

— Đùng Đùng !!

Tại ánh mắt hoảng sợ của hắn, từng tiếng gõ cửa bắt đầu ầm vang, đinh tai nhức óc âm thanh vang lên. Văn Nam giờ khắc này cơ hồ đ·ã c·hết lặng, chỉ thấy cơ thể hắn bắt đầu tan rã, trên thân xuất hiện từng vết cắt, máu tươi bắt đầu trải ra toàn thân.

Văn Nam giờ khắc này tràn đầy không hiểu, tại sao cơ thể hắn đột ngột chảy ra huyết dịch. Cố nén đau đớn, Văn Nam dùng hết khí lực, bàn tay sờ vào túi áo lấy ra một viên xúc xắc, ném xuống mặt đất.



Hắn giờ khắc này đột ngột nhớ đến khi trước nhìn thấy thần bí sách dòng chữ, mặc dù không biết thứ quỷ quái xúc xắc rốt cuộc có thể giúp hắn ngăn cản con quỷ phía bên ngoài hay không nhưng nếu không dùng hắn sẽ c·hết, bởi vậy hắn hiện tại muốn đánh cược một lần.

Là một người cực kỳ ghét cờ bạc, thật không ngờ trong đời có một ngày hắn lại chạm tay vào cờ bạc, tiền đặt cược chính là mạng sống của hắn.

Văn Nam trên thân tràn ngập v·ết t·hương, máu tươi từ làn da tràn ra phía ngoài nhuộm đỏ khắp nhà vệ sinh, tại trước khi mất đi ý thức hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào xúc xắc.

Viên xúc xắc chạm mặt đất một khắc thời gian, từng vòng khói đen bắt đầu bao phủ xúc xắc. Viên xúc xắc quay qua hai ba mặt, cuối cùng dừng lại.

Xúc xắc mặt nằm ngửa là ba nút màu vàng. Từng sợ quỷ dị năng lượng tràn lan nhà vệ sinh. hai luồng năng lượng màu lam cùng màu đen đối chọi gây gắt, liên tục từ hai phía cánh cửa đói chọi lẫn nhau.

Ngay lúc này, một luồng ánh sáng màu đỏ từ mặt khác túi áo của hắn bắt đầu phát ra ánh sáng quỷ dị màu đỏ. Đột nhiên ở giữa, thần bí sách rơi xuống mặt đất, bề mặt sách bị v·ết m·áu trên sàn nhà nhuộm đỏ. Phía ngoài quyển sách xuất hiện bốn chữ.

— Chuyện Lạ Cổ Tích : Trang Thứ Nhất — Danh Hiệu: Kẻ Chi Phối.

Một sợi dài đen hắc ám dây xích từ Quỷ Nhật Ký thoát ra, đâm thẳng về phía cánh cửa xuyên thẳng qua phía bên ngoài.

Hắc ám xiềng xích như quấn quanh thứ gì, bất đầu rung động kịch liệt khoảng một lúc thật lâu. Đột ngột xiềng xích bắt đầu rút lại một cấp chậm rãi. Kéo lại phía sau còn có một bộ t·hi t·hể màu đen, da thịt già héo xuyên thẳng qua cánh cửa kéo về bên trong thần bí sắc.

Tiếp đó chỉ thấy thần bí sắc từ bên trong lại tuông ra màu trắng xiềng xích quấn quanh cơ thể Văn Nam, hướng về quỷ phương hướng chạm đến.

Cơ thể Văn Nam đụng chạm Quỷ một khắc tựa hồ chạm đến một loại linh dị hiện tượng nào đó, chỉ thấy quỷ bắt đầu hướng về bên trong cơ thể Văn Nam, xiềng xích màu đen trắng lẫn nhau quấn chặt lấy Văn Nam t·hi t·hể một lúc thật lâu, cuối cùng dừng lại.

Xung quanh trên mặt đất v·ết m·áu đột ngột biến mất, Thần bí sách lẫn xúc xắc linh dị lực lượng đồng loạt tan biến, trở nên cực kỳ bình thường, mặc cho Văn Nam cơ thể ngã lăng xuống nhà vệ sinh.

Thần bí sách một lần nữa quay trở về túi áo kéo theo viên xúc xắc, tựa hồ như chưa từng xuất hiện. Trước khi biến mất, tờ giấy trang thứ nhất xuất hiện từng dòng chữ :

— Thần bí chuyện ma: Danh hiệu Kẻ Chi Phối.

Đánh cắp linh dị thành công một phần, bắt đầu sáng tạo chuyện ma.

— Chuyện ma cổ tích : Ban đêm người gõ cửa.





Phía trên sách xuất hiện rất nhanh tan biến, ngay lúc này. Cửa nhà vệ sinh cũng đột ngột mở ra. Phía bên ngoài xuất hiện tiếng bước chân, một đôi chân trắng bệch mang một đôi giày đen tiến đến Văn Nam, đem cơ thể hắn ôm lấy, thần bí người mang Văn Nam trong khoảng khắc biến mất khỏi nhà vệ sinh.

Tại Văn Nam rời đi một khắc, từng bộ c·hết đi t·hi t·hể đột ngột dừng lại di động, tiếp đó ngã sụp xuống mặt đất, một người thân yêu niên sắc mặt trắng bệch, cơ thể tràn đầy v·ết t·hương như giao cắt lung lây cơ thể tiến đến toa hạng thương gia nhìn xem còn sống sót vài người, sắc mặt tràn đầy lạnh lùng mở miệng:

— Cho dù ta không g·iết các ngươi, đồng dạng các ngươi cũng sẽ c·hết, máy bay hiện tại đã mất khống chế, một phút nữa sẽ tự đâm đầu xuống đất liền, vẫn là để ta g·iết c·hết các ngươi.

Còn sống sót vài người bên trong, một người thanh niên nhìn thấy khuôn mặt người thanh niên, sắc mặt trắng bệch toát ra tràn đầy câm hận thần sắc, la hét lớn tiếng:

— Là nó, nó chính là người hại c·hết bọn họ, vậy mà lại dùng chúng ta ngăn chặn đám kia quái vật, mày là kẻ đáng c·hết.

Hắn vừa dứt lời, một thanh súng lục xuất hiện trong tay người thanh niên, trong khoảnh khắc bắn xuyên trán đối phương.

Người thanh niên trong tay lần nữa xuất hiện một thanh đại đao, lạnh lùng đi tới đám người trước mặt, vừa đi vừa tàn nhẫn mở miệng:

— Kỳ thật ta ban đầu vốn dĩ mục đích chính là lợi dụng bọn người chúng mày làm mồi nhử cho nó, chỉ là làm nó xuất hiện trước mặt ta khi đó, ta xém chút nữa là phải c·hết vì sự tự đại bản thân.

— Ta nghĩ rằng con quỷ này mặc dù có quỷ vực nhưng cách nó g·iết người làm ta phán đoán lầm rằng nó chỉ có mức độ nguy hiểm cực thấp, chỉ cần không phát động điều kiện g·iết người liền sẽ bình yên vô sự.

— Nhưng mà mọi hành động tiếp theo của nó khiến ta phải suy nghĩ lại một lần nữa ta phán đoán sai lầm, quả nhiên sở hữu quỷ vực lệ quỷ không có một con nào là hạng mà ta có thể đói phá.

— Mặc dù không biết vì lý do gì con quỷ kia đột nhiên biến mất nhưng ít ra ta thành công sống sót, ta sống sót nhưng nhiều người ở nơi này cơ hồ đã biết ta tồn tại, một khi tin tức lộ ra, ta chắc chắn sẽ b·ị t·ruy s·át, vậy nên các ngươi vẫn là c·hết đi thôi.

— Không, có ai không cứu mạng!!!

Trong năm phút thời gian, kể từ quỷ biến mất, lại một cuộc đồ sát diễn ra lần nữa, một người thanh niên bước ra từ hạng thương gia, mượn nhờ ánh đèn, một khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện dưới ánh đèn, người này chính là Trần Văn Duy Thanh.

Trần Văn Duy Thanh liếc nhìn xung quanh, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, liếc nhìn máy bay đang mắc khống chế, đứng dậy tiến về khoang điều khiển.

Ngay khi hắn vừa đứng dậy, một bàn tay trắng nõn chạm vào lưng Trần Văn Duy Thanh, khuôn mặt của hắn trong nháy mắt trắng bệt, không thể tin được cố gắng quay đầu về phía đằng sau.

Một khuôn mặt xinh đẹp, sở hữu một đầu tóc dài, một cô gái khoé miệng đang mỉm cười nhìn chăm chú vào Trần Văn Duy Thanh, cười nhạt mở miệng:

— Sao rồi, sống sót sau t·ai n·ạn xem ra ngươi rất vui sướng nhỉ.



Trần Văn Duy Thanh khuôn mặt ngưng trọng, cười gượng mở miệng:

— Trần, Trần cảnh sát!? chúng ta tựa hồ chưa từng gặp nhau, hơn nữa theo ta biết, ta tựa hồ chưa từng đắt tội cô thì phải.

Cô gái xinh đẹp khuôn mặt vẫn tiếp tục bảo trụ nụ cười, đột nhiên khuôn mặt lạnh xuống, lạnh lùng mở miệng.

— Giết c·hết ngươi, cần lí do sao!? Dù sao cũng đã bắt đầu lệ quỷ hồi phục người, sống sót chỉ mang t·ai n·ạn cho người khác, hơn nữa không thể tự kiểm soát hành vi, sống sót cũng không có giá trị.

Trần Văn Duy Thanh khuôn mặt lạnh xuống, đang cố gắng sử dụng ra linh dị lực lượng tránh thoát bàn tay cô gái, chỉ là chính hắn ngay từ đầu liền phát hiện, kể từ khi cô gái bàn tay chạm vào hắn, hắn liền không thể sử dụng ra lệ quỷ năng lực.

Cô gái xinh đẹp nở nụ cười xinh đẹp nói tiếp:

— Đừng cố gắng chống cự làm gì cả, chỉ cần cơ thể bị ta chạm đến liền không thể sử dụng ra linh dị lực lượng, trừ khi số lượng quỷ trên người vượt qua ba con, nếu không chỉ có thể bị ta thổi bay hết hãy linh dị.

Trần Văn Duy Thanh trầm mặc mở miệng:

— Trước khi g·iết ta, có thể cho ta biết lí do được không.

Tại chấp nhận hiện thực sao khi, hắn liền chấp nhận hôm nay là ngày c·hết của mình, vậy thì trước khi c·hết cũng phải biết lý do tại sao lại c·hết.

Hắn điều khiển là một con trình độ cực thấp quỷ, danh xưng quỷ ngụy trang, có thả năng giảm xuống sự tồn tại của bản thân cực thấp trình độ, cho dù là quỷ cũng có thể không để ý đến tồn tại của hắn, nhờ vào nó hắn thành công tại hai lần sự kiện linh dị sống sót.

Cô gái xinh đẹp lạnh lùng mở miệng:

— Đáng lẽ ra chúng ta vốn không thù oán, chỉ là làm ngươi dẫn dụ lễ quỷ đến nhà vệ sinh một khắc này chúng ta xem như kết ân oán, hơn nữa tất cả hành vi của ngươi khiến cho phía trên ra lệnh cho ta có thể bắt sống hoặc g·iết c·hết ngươi mà không cần lí do, được rồi vẫn là g·iết c·hết tốt đi.

Trần Văn Duy Thanh sắc mặt trắng bệch hắn hiểu ra mọi chuyện, chợt nở nụ cười thật to.

— Haha, thì ra là vậy, xem ra tên kia có quan hệ gì với cô nhỉ, dù sao trong giới linh dị, ai không biết Trần cảnh sát chưa từng g·iết người.

Không đợi hắn nói hết câu, một thanh dao găm, đâm xuyên thân thể Trần Văn Duy Thanh, trong khoảng khắc hắn liền c·hết.

Cô gái không biết từ đâu lấy ra một tòa hoàng kim quan tài, ném t·hi t·hể vào bên trong, tiếp đó đậy kính nắp lại, ánh mắt liếc nhìn thấp nơi tràn đầy t·hi t·hể, do dự phút chốc, mang theo hòm quan tài cùng nhau biến mất

Tại cô gái rời đi trong khoảng khắc, một c·ơn l·ốc x·oáy cực mạnh cuốn máy bay vào bên trong, phá nát hết mọi thứ. Không ai biết rằng một tòa máy bay đi trên không trung đột ngột biến mất giữa bầu trời.

Đến khi phát hiện ra chỉ sợ chỉ còn lại một cái xác máy bay mà thôi, người phía trên c·hết điều c·hết hết, vậy chiếc này không có người lái cũng nên tan biến.