Chương 24 : Linh dị xe buýt: Xui xẻo một đám người ( hai )
Chương 24 : Linh dị xe buýt: Xui xẻo một đám người ( hai )
Cửa đóng lại, xe buýt lại lần nữa khởi động. Văn Nam ngồi phía sau toàn trình thấy được sự việc vừa rồi diễn ra. Phía trước lên xe người bình thường vốn dĩ liền là 9 người.
Nhưng làm sự việc kia nháo lên, nam sinh cùng nữ sinh kia kịp thời rời khỏi xe buýt, bởi vậy phía trên xe hiện tại lên xe người gồm có bảy người.
Văn Nam cảm thấy hai người vừa rồi kịp thời xuống xe là rất mai mắn, nếu không cũng sẽ giống như bạn học của bọn họ, hay nói đúng hơn liền không phải thật sự bạn bè, thuộc về loại kia nói xấu bạn bè loại người, vì lợi ích mà tụ tập cùng nhau.
Bảy người sinh viên vừa rồi hiện tại đã chiếm giữ bảy chỗ ngồi trên xe, bọn họ tựa hồ vẫn chưa ý thức được tình huống hiện tại đối với những người bình thường như bọn họ, là rất nguy hiểm tình huống, nếu như không có giống như hai người còn lại, bọn họ trong ngày hôm nay khẳng là điều sẽ c·hết.
Tốt hơn tình huống có lẽ đồng dạng là sống thêm một hai ngày nữa, tình huống mai mắn hơn nữa liền là có thể còn sống rời khỏi đây, chỉ là tỉ lệ sống sót là thấp đến đáng thương con số.
Xe buýt khởi động tiến về phía trước chạy đi với tốc độ rất nhanh chóng, con đường phía trước bắt đầu trở nên hư ảo, nguyên bản từ đoạn đường lộ chỉ trong vào một thời gian ngắn liền di chuyển sang đường đất.
Phía trước lên xe những người bình thường đến bây giờ vẫn còn chưa nhận thức khủng bố sắp giáng lâm.
Ngồi trên xe, Nhã Hân nữ sinh mỉm cười nhìn xem đồng học vị trí, cười nói:
— Mặc kệ những chuyện phía trước đi, chúng ta hiện tại có phải nên quay về phía trước câu chuyện đang bỏ lỡ hay không, các cậu đoán xem Triệu Phong đến lúc đó là sẽ kể cái gì chuyện ma!?
Nghe vậy, có người mở miệng nói:
— Đúng vậy, Triệu Phong cậu đến lúc đó định kể chuyện gì, phải biết bình thường chuyện ma lần rất khó làm chúng ta sợ hãi, chỉ bằng loại kia gà mờ chuyện ma là không thể hù doạ chúng ta, cũng không phải không thể hù doạ, nói không chừng Triệu Phong là có thể hù một chút trong trường nữ sinh, haha!!
Một nữ sinh lên tiếng phản bác lại lời nói vừa rồi nam sinh :
— Chúng ta nữ sinh là không có như thế yếu đuối, lại nói trên đời là không có ma quỷ tồn tại, ta mới không tin mình sẽ bị Triệu Phong chuyện ma làm cho sợ hãi.
Nam sinh vừa rồi khinh thường, cười nói:
— Ai không biết đám nữ sinh các ngươi sợ nhất liền là những thứ này, ta trước kia đi rạp xem phim còn nhìn thấy rất nhiều tình lữ bên trong nữ sinh xem phim ma trong lúc điều là sợ hãi ôm lấy bên cạnh mình bạn trai, cầu an ủi!
Nữ sinh cười cợt
— Chúng ta nữ sinh là đang diễn các cậu cũng tin? đàn ông các cậu là làm sau biết được khi đó chúng ta không phải là đang giả bộ!? nếu không làm vậy đàn ông các ngươi liền sẽ không khoả mãn, đúng không?
Một nữ sinh khác còn lại trong nhóm gật đầu:
— Đúng thế, ai đời lại dẫn bạn gái của mình đi rạp xem phim ma bao giờ, đàn ông các cậu mục đích thật sự khi đó liền không phải liền là để thoả mãn bản thân tâm lí, bởi vậy nữ sinh chúng ta liền tuân theo tự nhiên, diễn như thật, mục đích chỉ vì để đàn ông các ngươi yếu ớt tâm lý được thỏa mãn.
Triệu Phong cười cợt:
— Được rồi, mọi người không cần tranh luận việc này nữa, ta kỳ thực vẫn chưa tìm ra chuyện ma mình muốn kể, bất quá trước đó ta muốn đặt tên cho câu truyện ta muốn kể, các cậu nói xem ta nên đặt tên gì à, cho xin một ít ý kiến.
Nam sinh còn lại trong nhóm cười lớn:
— Triệu Phong ngươi không bằng liền đặt tên cho câu chuyện ngươi muốn kể liền là [Triệu Phong sợ hãi hồi ức] như thế nào? như vậy càng sẽ khiến truyện ngươi kể gia tăng cho người khác sợ hãi.
— Ta thì ngược lại cảm thấy nên đặt là [ Triệu Phong thấy ma lần đầu] như vậy mặc dù nghe vào rất bình thường cũng khẳng là không thể khiến người khác cảm thấy sợ hãi nhưng có thể khiến người khác hiếu kỳ nghe tiếp.
— Không phải, vẫn là gọi [ Triệu Phong đối chiến quỷ ] các ngươi nghe thử xem, có phải hay không nghe cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!?
Nữ sinh bên trong lắc đầu
— Ta chỉ cảm thấy rất bình thường, cái gì hồi ức, cái gì đối chiến quỷ nghe vào quá tầm thường, hơn nữa đối chiến quỷ nghe vào rất Chuunibyou được không hả? quỷ là Triệu Phong có thể chiến thắng sao!? chỉ sợ vừa gặp quỷ Triệu Phong liền sách dép chạy táng mạng đi!
Triệu Phong lắc đầu mở miệng:
— Hừ, chuyện đó là không có khả năng xảy ra, ta Triệu Phong từ trước đến nay là không phải kẻ nhát gan, nếu thật sự gặp phải quỷ, chỉ cần ta một quyền cộng thêm một cước, quỷ cơ hồ điều sẽ sợ chạy hết.
Văn Nam ngồi phía sau nghe được, ánh mắt bình tĩnh, trong đầu loé lên một số hình ảnh tiếp đó lắc đầu.
Hắn vừa rồi liên tưởng đến những gì nam sinh viên mở miệng, chỉ là hắn trong đầu tất cả chỉ toàn hình ảnh nam sinh viên sợ đến tè ra quần, tiếp đó liền là c·hết đi hình ảnh.
Ở đời trước không biết bao nhiêu người lấy câu nói này ra nói đùa nhưng ở thế giới này, ngươi phải cẩn thận với lời bản thân nói ra, nếu không một ngày nào gặp phải thật sự quỷ, còn chưa kịp làm gì liền đ·ã c·hết mất.
Đến nỗi những tình huống kịp thời chạy trốn, cái này còn phải xem tình huống như thế nào, con kia quỷ rốt cuộc g·iết người quy tắc là gì, có sở hữu hay không quỷ vực tình huống, nếu không muốn chạy trốn thành công là một chuyện không dễ dàng.
Văn Nam nhìn thấy đám người nói chuyện hăng sai, tiếp đó mở miệng:
— Các ngươi vừa rồi lời nói ta nghe được, vị này nam sinh tựa hồ vẫn chưa tìm được cái tên thích hợp cho câu chuyện của mình, vậy nếu không liền đặt tên cho câu truyện của ngươi là [ Khủng Bố Hồi Ức] ngươi cảm thấy thế nào!?
Văn Nam âm thanh lọt vào tay bọn họ, Triệu Phong ánh mắt phát sáng lẫm bẩm:
— Khủng bố, khủng bố hồi ức!? Tên rất hay, huynh đệ không biết xưng hô như thế nào!?
Văn Nam sửng sờ, mở miệng:
— Ngươi bảo ta gọi Văn Nam liền được, cứ thế đi!
Triệu Phong gật đầu, mỉm cười:
— Thì ra huynh đệ xưng hô là Văn Nam, xem ra huynh đệ tựa hồ cũng hứng thú với lời chúng ta vừa nói, vậy không biết huynh đệ cảm thấy trên đời có thật sự tồn tại ma quỷ hay không!?
Văn Nam gật đầu, trả lời:
— Theo ta suy nghĩ, quỷ là thật sự tồn tại, các ngươi cũng có thể cho rằng quỷ là không tồn tại, ta chỉ nói đơn giản, làm ngươi thật sự tin rằng quỷ không tồn tại, quỷ là sẽ không tồn tại nhưng làm ngươi nhìn thấy được quỷ một khắc, ngươi sẽ nhận rõ một điều, quỷ là thật sự tồn tại.
Triệu Phong sửng sờ, cười mở miệng:
— Chẳng lẽ huynh đệ ngươi đừng bảo rằng định nói với chúng ta, ngươi từng thấy được quỷ!?
Triệu Phong không ngờ rằng Văn Nam lại gật đầu, mở miệng:
— Đúng vậy, so với các ngươi phải sớm hơn vài ngày mà thôi.
Triệu Phong nhíu mày, nghi hoặc
— Huynh đệ ngươi rốt cuộc là có ý gì?
Văn Nam nói tiếp:
— Một chút nữa các ngươi sẽ biết, bây giờ nói chỉ sợ các ngươi còn không tin tưởng ta lời nói như vậy còn không bằng để các ngươi tự phát hiện, khỏi tốn công sức ta phải giải thích nhiều lần.
Triệu Phong khuôn mặt buồn cười, nói:
— Vị này huynh đệ ngược lại là rất hài hước, ta lúc đầu tưởng rằng huynh đệ thuộc về loại kia ít nói người là vẽ ngoại lạnh nhạt khuôn mặt, bên trong lại nóng như thiêu đốt nhưng không ngờ huynh đệ ngươi còn thật sự biết nói đùa, ngươi khẳng là định hù doạ chúng ta đúng không?
Hù doạ? Văn Nam cảm thấy trong lòng buồn cười, hắn cần gì phải hù doạ, đợi bọn họ tự phát hiện phía ngoài cảnh tượng, hắn muốn thử xem người này còn tâm trạng để cười hay không.
Văn Nam không tiếp tục nói gì, im lặng nhắm mắt, chờ đợi có người bắt đầu phát hiện, thời gian phát hiện khẳng là sẽ không để hắn chờ đợi quá lâu.
Triệu Phong trong thấy Văn Nam nhắm mắt, quay lại tiếp tục cùng nhóm của hắn tiếp tục trò truyện. Phải qua một thời gian, rốt cuộc mới có người phát hiện tình huống không đúng, mở miệng.
— Nè, các cậu có để ý việc gì không!?
Nhã Hân nghi ngờ mở miệng:
— Không à, chẳng lẽ có gì không đúng?
Âm thanh vừa rồi do nam sinh trong nhóm nói, hắn khuôn mặt ngưng trọng mở miệng:
— Chú ý phía bên ngoài cảnh tượng, nơi này là thường ngày chúng ta đi con đường đến trường!?
Cả nhóm bọn họ 6 người còn lại sửng sờ, điều quay đầu không qua cửa sổ thấy được cảnh tượng phía bên ngoài.
Phía bên ngoài cảnh tượng, hai bên đường tất cả điều là đồng lúa, xe đang chạy trên đường đất, điều này làm nhóm 7 người khuôn mặt ngẩn người:
— Đây là đâu à!? Đại Xuyên thành phố có nơi này? Tại sao trước giờ chúng ta chưa từng nghe nói đến!?
— Đúng vậy, hơn nữa xe buýt làm sao lại đang chạy trên đường đất!?
Âm thanh hai người họ khiến những người còn lại gật đầu đồng ý mở miệng, một người khác nói:
— Chẳng lẽ tài xế chạy nhằm lộ tuyến, nếu vậy ai đi lên phía trước kiêu tài xế chuyển hướng trở lại, nếu không một hồi thật sự sẽ hoàn toàn lạc đường.
Triệu Phong gật đầu, mở miệng
— Đúng vậy, vẫn là để ta đi lên phía trước, kiêu tài xế quay đầu chuyển hướng.
Làm Triệu Phong đứng dậy muốn tiến về phía trước, Nhã Hân một tay bắt lại hắn, lo lắng mở miệng:
— Triệu Phong, điện thoại của ta bị gì, tại sao lại không thể gọi điện!?
Triệu Phong ngẩn người, bắt lấy Nhã Hân đưa đến điện thoại, kiểm tra điện thoại sau đó, nói tiếp:
— Điện thoại màn hình tựa hồ đứng im, lấy điện thoại của mình gọi đi.
Triệu Phong từ trong túi quần lấy điện thoại ra, đưa vào trong tay Nhã Hân, chỉ là sau một lúc Nhã Hân khuôn mặt mộng bức lần nữa, mở miệng:
— Chuyện gì thế này!? Điện thoại của ngươi tựa hồ cũng bị đứng màn hình thì phải, ta không thể liên lạc được!?
Triệu Phong ngẩn người, cầm lại điện thoại xem xem, sắc mặt khó coi:
— Điện thoại di động của ta vừa mới mua chưa đến một tuần, làm sau sẽ xuất hiện nặng như vậy lỗi tính năng, là ai nhà công ty điện thoại sản xuất ra phá điện thoại bán cho người khác như thế.