Thâm Tình Tựa Như Cạn

Chương 47




Edit: Michellevn

Mặc dù thực sự sợ hãi khi nhớ lại chuyện đụng phải hai tên say rượu, có điều cũng may là Giang Mạn không phải cô bé bị dọa một cái liền sợ, quay về ngủ một giấc là xong chuyện.

Đối với chuyện Trình Khiên Bắc nói hơn nửa đêm một mình đi ra ngoài là vì có chuyện suy nghĩ, tuy Giang Mạn cảm thấy hết sức khả nghi, nhưng dù sao dùng ngón chân suy nghĩ cũng không có khả năng anh đi hẹn hò với phụ nữ, cô cũng sẽ không truy tìm nữa.

Phụ nữ trong tình yêu, có đôi khi quả thực rất nông cạn, chỉ cần không phải loại chuyện liên quan đến nguyên tắc tình cảm gì gì đó, thì dường như những cái khác cũng không còn quan trọng.

Hôm sau thức dậy, Giang Mạn nhớ lại chuyện tối qua, càng nghĩ càng cảm thấy thái độ của mình đối với tên cao to kia có vẻ hơi kém, nói gì thì nói, người ta cứu mình, đây là thực tế không thể phủ nhận.

Suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định đi tìm người ta, cảm tạ một lần thật tốt. Thế nhưng, cô không nhìn thấy người đó nữa, thậm chí ba ngày kế tiếp đó, cũng không nhìn được gương mặt người Hoa nào.

Hai người ở trên đảo trọn tám ngày, những ngày ở trên đảo có thể nói là năm tháng tĩnh lặng, mà tin tức trong nước mấy ngày này thì lại ngày càng trở nên dữ dội hơn, các loại tin tức thật giả thi nhau bùng nổ. Bởi vì truyền thông không tìm thấy Trình Khiên Bắc, thậm chí còn có tin đồn rằng anh đã bị cảnh sát khống chế.

Mặc dù hai người đều vui vẻ quên trời đất, nhưng mà vẫn không thể không trở về đối mặt với những mớ hỗn độn kia.

Ngày trở về, lúc Giang Mạn sắp xếp hành lý, Trình Khiên Bắc thấy dáng vẻ lưu luyến của cô thì cười bảo:" Thích nơi này vậy sao?"

Giang Mạn gật đầu:" Ai mà không thích bãi biển đầy nắng với những con sóng chứ?"

Trình Khiên Bắc:" Vậy sau này chúng ta mua một cái đảo nhỏ dưỡng già."

Giang Mạn thoáng ngây người, mặc dù hai người đã diễn giả thành thật trở thành vợ chồng chân chính, nhưng có thể là chưa hề cảm thấy nghi thức của cuộc hôn nhân này, cho nên trên thực tế cô vẫn chưa có cảm giác kết hôn gì cả, giờ nghe anh nói vậy, mới nhận ra rằng, cuộc đời mình thật sự giống hệt như đã u mê hồ đồ cái quan định luận (*)

(*) cái quan định luận:Đậy nắp quan tài mới luận định được.Muốn đánh giá một người tốt xấu, công tội thế nào thì phải chờ tới khi người đó chết đã (lúc đó mới có cả quá trình đầy đủ và tổng quan để đánh giá).

Có khoảnh khắc cô thực sự sợ hãi như vậy, nhưng cũng chỉ khoảnh khắc đó mà thôi, sau đó rất nhanh liền thản nhiên tiếp nhận sự thật này.

trên thực tế, từ hồi nhỏ cô là đứa bé ngoan theo nề nếp cũ, không phải không nổi loạn, mà là cuộc sống quá suôn sẻ, không cho cô cơ hội, chưa từng nghĩ về việc lớn cuộc đời sau khi thành niên, cô vậy mà lại có lần xuất chúng.

Nhưng.....Hình như cũng không có gì là không tốt, thậm chí còn cảm thấy bản thân mình còn rất cool.

cô đóng nắp valy lại, chớp mắt nhìn Trình Khiên Bắc, cười bảo:" Vẫn là chờ anh vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại đã, chuyện khác thì sau này hẵng nói nhá!"

Trình Khiên Bắc cười gật gật đầu, rồi có chút đăm chiêu mà nói :" Em nói đúng, anh và nhà họ Diệp mà không kết thúc thì quả thật là sống không được yên ổn."

nói sao Giang Mạn cũng cảm thấy lời này của anh mang ý vị sâu xa, nhưng lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, cũng không hỏi thêm nhiều nữa, kêu anh kéo hành lý, hai người cùng nhau đi ra cửa.

Ngồi trên xe chuyên dùng của khách sạn sắp xếp, vừa mới chạy được trong chốc lát, Giang Mạn nằm nhoài ra lưu luyến ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, tầm mắt đột nhiên trông thấy một hình bóng quen thuộc. Chính là người thanh niên cao to kia, đứng bên cạnh cậu ta còn có hai người khác nữa, một người là người đi cùng với cậu ta trên bãi biển ngày hôm đó, người còn lại mang kính râm và đội mũ ngư dân, nhìn không rõ diện mạo, nhưng hình xăm trên cánh tay phải vô cùng bắt mắt.

Giang Mạn chưa từng gặp người này, nhưng lại giống như đã từng thấy ở đâu đó.

Ba người đứng cạnh một chiếc xe ô tô bên đường, lúc xe hai người đi qua, tên cao to kia dường như nhìn thấy Giang Mạn bên trong xe, còn giơ tay lên vẫy vẫy với cô.

Mà cô còn chưa kịp đáp lại, xe đã lướt qua, theo bản năng cô quay đầu lại nhìn, thì ba người kia đã chui vào chiếc xe bên cạnh, giống như là cố ý ở bên đường tiễn biệt hai người.

cô nhíu mày quay đầu sang hỏi Trình Khiên Bắc:" anh có nhìn thấy không ?"

Trình Khiên Bắc:" Cái gì?"

Giang Mạn:" Ba người Trung Quốc đứng ở bên đường vừa rồi á."

Trình Khiên Bắc quay đầu lại nhìn, lắc đầu:" không để ý."

" đã lên xe rồi. Chính là hai người trên bãi biển bữa hổm đó, cái người cao to đêm đó không phải đã cứu em sao?" Giang Mạn dừng lại," Còn có một người trước đây chưa từng gặp qua, nhưng lại luôn cảm thấy có chút quen mắt. anh có nhận ra họ không giống khách du lịch bình thường không ?"

Trình Khiên Bắc nhàn nhạt trả lời:" Đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao thì cũng không quan hệ gì đến chúng ta."

Cũng không thể nói như vậy, ngày đó chính là người cao kia cứu em đấy! Em còn chưa cảm ơn thật tốt người ta đâu."

" nói không chừng hắn ta cứu em, thực ra cũng là muốn làm chuyện xấu thì sao?"

Giang Mạn:" nói là nói như vậy, nhưng khách quan thì hắn quả thật đã cứu em mà."

Trình Khiên Bắc nhìn cô mỉm cười, cầm lấy tay cô :" Đừng nghĩ nhiều nữa, chẳng qua là người qua đường không quan trọng thôi."

" nói cũng phải." Giang Mạn che mắt lại," Vẫn là nghĩ đến chuyện trở về đi  Modal -->