Tham Niệm

Chương 9




Xe rời khỏi bệnh viện một lúc lâu.

Mạnh Kính Chiêu vốn im lặng nãy giờ chợt lên tiếng:

“A Việt, tôi nhìn thật đáng sợ sao?”

“Mạnh tiên sinh, trên đời này không có ai ôn hòa hơn ngài, sao ngài lại hỏi vậy.”

“Trông cô ấy có vẻ sợ tôi.”

A Việt giật mình một lúc, cố gắng giải thích:

“Từ tiểu thư chỉ là chưa biết thôi, dù sao thời gian hai người bên nhau quá ngắn ngủi.”

Mạnh Kính Chiêu dường như không nghe A Việt giải thích.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, những ngón tay thon dài xoay chuyển những hạt châu trên cổ tay.

Anh nói với vẻ trầm thấp: “Sau khi có con, cô ấy vẫn không chiụ theo tôi.”

A Việt im lặng, không biết phải trả lời câu hỏi thế nào.

Ngày hôm đó cô Từ kêu cứu, anh ta cho rằng Mạnh tiên sinh chỉ tạm thời có lòng tốt cứu người.

Dù cho có đưa người đó về nhà nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều.

Mạnh Kính Chiêu độc thân bao lâu rồi. Bà cụ Mạnh đang lo lắng đến phát điên.

Không nghĩ tới, cô nương người ta tình nguyện chịu khổ ở ngoài, cũng không muốn ở lại.

Bản thân A Việt cũng xuất thân khó khăn. Nhưng ngày hôm đó, nhìn Từ tiểu thư vì ba bữa cơm liều mạng làm việc, hai bàn tay phồng rộp.

Anh ta cũng không khỏi cảm động.

Từ tiểu thư sinh ra trong giàu có, từ nhỏ chưa phải rửa một chiếc bát nào. Nay có thể chịu khổ, chịu mệt như vậy.

Làm sao có thể không cảm thán.

Chính sự kiên cường, bướng bỉnh này mà Mạnh tiên sinh càng ngày càng bị thu hút.

Sau đó mới cho người bí mật bảo vệ cô suốt chặng đường.

Nghe tin cô Từ suýt sảy thai, người đàn ông này trực tiếp rời cuộc họp.

Ngay cả anh ta cũng cho rằng, sau lần này sẽ có nữ chủ nhân. Nào ngờ Từ tiểu thư vẫn không chịu đi cùng.

Anh ta muốn an ủi Mạnh Kính Chiêu nhưng vụng về không biết nói gì.

“Thưa ngài, nếu không được, tôi có thể bắt cóc cô Từ không?” >. <

Mạnh Kính Chiêu ngước mắt liếc nhìn A Việt: “A Việt, không ai được động đến cô ấy.”

“Chính là tiên sinh…”

“Nếu cô ấy thích, cứ để cô ấy làm theo ý mình.”

Mạnh Kính Chiêu nhắm mắt lại, A Việt chỉ có thể không cam lòng im lặng.

- -

Ngay khi tôi rời khỏi viện, tôi bỗng nhận được cuộc gọi từ Phó Hàn Thanh.

Trong vòng luẩn quẩn kia có rất nhiều người không thích tôi. Nhưng Phó Hàn Thanh đối xử với tôi khá tốt.

Anh hơn tôi vài tuổi, ngày thường cũng chiếu cố tôi.

Tôi cùng Chu Cẩn Nhiên mặc dù nháo đến chia tay. Nhưng đối với Phó Hàn Thanh, tôi vẫn xưng hô như trước:

“Anh Hàn Thanh, anh tìm em có việc gì?”

“Sơ Niệm, bây giờ em có tiện qua đây không?”

Tôi trầm mặc một lúc: “Anh Hàn Thanh, có việc gì anh cứ nói qua điện thoại.”

“Chu Cẩn Nhiên cùng Giang Nhược đánh nhau, hắn đánh Giang Nhược.”

Tôi thật ra có chút ngoài ý muốn.

Dù sao nhiều năm như vậy, Giang Nhược trong lòng Chu Cẩm Nhiên chính là nữ thần.

Hiện giờ, Chu Cẩn Nhiên muốn kết hôn với cô ta, sao lại bỏ được động thủ?



“Giang Nhược khóc nháo đòi nhảy lầu…”

“Anh Hàn Thanh, em có thể làm gì đây.”

‘Chu Cẩn Nhiên bắt Giang nhược tự mình xin lỗi em…”

Tôi không nhịn đươc cười: “Không cần.”

Giang Nhược tuy có lỗi, nhưng đầu sỏ lại là ai?

Huống hồ, nếu không phải tôi dây dưa bốn năm, khiến hắn thấy phiền chán. Làm sao có thể rước họa vào thân thế này.

“Sơ Niệm, thật ra trong lòng Cẩn Nhiên có em.”

“Anh Hàn Thanh, đừng nói nữa.”

Những lời như vậy thật ngớ ngẩn khiến tôi chán ghét.

“Nếu không có gì khác, em sẽ cúp máy.”

“Sơ Niệm…”

Tôi cúp điện thoại.

Tôi muốn rời đi, nhưng cơ thể tôi không cho phép.

Bác sĩ còn nói tôi cần đến bệnh viện khám định kỳ hàng tuần. Sauk hi suy nghĩ, tôi đặt một khách sạn giá rẻ gần bệnh viện.

Phó Hàn Thanh gửi tôi tin nhắn.

“Sơ Niệm, Cẩn Nhiên bị thương khá nặng.”

Trong ảnh chụp, Chu Cẩn Nhiên ngồi trên ghế che trán.

Máu chảy ra giữa các ngón tay, một nửa khuôn mặt anh ta dính đầy máu.

Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ đau lòng đến bật khóc.

Đã sớm mặc kệ tất cả để trở về bên hắn. Nhưng bây giờ tôi chỉ trả lời tinh nhắn rất bình tĩnh.

“Đưa đến viện đi, xác thật là nghiêm trọng.”

“Sơ Niệm, Cẩn Nhiên không chịu đi.”

Tôi không trả lời nữa.

Một lúc sau, có số điện thoại lạ gọi cho tôi. Tôi mơ hồ đoán được đó là ai nên tắt máy.

Sau đó, điện thoại im lặng.

- -----

Quay về khách sạn, tôi rửa mặt rồi nằm xuống.

Chín giờ ngày hôm sau mới thức dậy. Có một vài tin nhắn trên điện thoại.

‘Từ Sơ Niệm, cô hài lòng chưa? Chu Cẩn Nhiên không chịu cưới tôi, đều bởi vì cô!”

“Cái tát này, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô.”

Tôi chỉ cảm thất người này bệnh không nhẹ. Nếu thật muốn tính sổ, Giang Nhược đáng bị bao nhiêu cái tát?”

Tôi chặn tất cả số điện thoại này vào danh sách đen, kể cả Phó Hàn Thanh.

Chỉ là khi đến bệnh viện kiểm tra lại, tôi gặp Chu Cẩn Nhiên.

Dường như anh ta cố ý chờ tôi.

Khi gặp hắn, tôi không né tránh mà gật đầu với anh ta rồi đi về phái thang máy.

Chu Cẩn Nhiên quấn băng vải trên đầu, thoạt nhìn có chút chật vật.

Cũng không nói chuyện, chỉ im lặng theo tôi phía sau.

Đăng kí, kiểm tra, nhận thuốc.

Tôi có chút mệt mỏi, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

Chu Cẩn Nhiên nhìn tôi máy lần, muốn nói lại thôi.

Lúc sau, hắn mới gọi tôi.



‘Sơ Niệm, nam nhân kia không cần em, đúng không.”

“Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy.”

Chu Cẩn Nhiên kinh ngạc nhìn tôi, làm như hạ quyết tâm rất lớn.

“Sơ Niệm, em đi theo anh đi, đứa nhỏ trong bụng em, anh chấp nhận.”

- ----

Tôi vốn không nghĩ ở trên người hắn lãng phí chữ nào. Nhưng lúc này nghe hắn nói vậy, tôi bị tức cười.

Tôi nâng mắt nhìn anh ta: “Chu Cẩn Nhiên, lời của anh là ý gì?”

“Anh ngày đó đều nhìn thấy, Sơ Niệm.”

“Em bị những người đó đưa đến viện, anh thậm chí không thể đến gần em.”

“Anh Hàn Thanh nói, nam nhân họ Mạnh kia có bối cảnh khó lường, không phải người tốt.”

“Em không thể đắc tội với hắn.”

“Bây giờ xem ra đúng như những gì anh nghĩ. Hắn không muốn em và đứa bé.”

‘Nhưng Sơ Niệm, dù sao chúng ta đã quen nhau từ nhỏ, nhìn thấy em rơi vào tình trạng như vậy, anh không đành lòng…”

“Anh cho em một bộ phòng ở, để tên em, về sau chi tiêu của em và đứa nhỏ, anh sẽ phụ trách.”

“Chu Cẩn Nhiên, tôi hiểu anh, anh sẽ không vô duyên vô cớ có lòng tốt, nói đi, mục đích của anh là gì.”

“Sơ Niệm, anh muốn em ở lại với anh.”

Hắn đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn tôi:

“Anh muốn em như trước đây chỉ nhìn anh, như trước đây yêu anh, vĩnh viễn ở cạnh anh.”

“Đứa nhỏ em có thể giữ lại, anh không để ý, chỉ cần em.

Tôi nhìn Chu Cẩn Nhiên trước mặt. Bỏ đi ngạo khí cùng tự phụ, hắn lúc này như đứa trẻ đáng thương cầu xin kẹo.

Nhưng lúc này, lòng tôi không một gợn sóng.

‘Chu Cẩn Nhiên”

Tôi nhìn hắn: “Sơ Niệm yêu ngươi, muốn vĩnh viễn cạnh ngươi, 4 tháng trước đã chết ở nước ngoài.”

“Chúng ta có thể một lần nữa bắt đầu, Sơ Niệm, anh nhất định sẽ đối tốt với em.”

“Chu Cẩn Nhiên, tôi không còn yêu anh.”

“Anh hiểu tôi, tôi không quan tâm ai thì nhìn một cái, tôi cũng không muốn.”

Khuôn mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc:

“Em không thích anh thì còn có thể thích ai? Người đàn ông vô trách nhiệm bỏ rơi em và đứa nhỏ sao?”

“Từ Sơ Niệm, em có biết một nữ nhân dẫn theo đứa nhỏ, sau này sẽ khó khăn thế nào không?”

“Khó khăn? Chết tôi còn không sợ, sao tôi sợ khó khăn?”

“Cho nên em vẫn oán hận anh đã bỏ rơi em phải không? Anh phải làm sao em mới bằng lòng tha thứ?”

Hắn nắm chặt tay tôi không chịu buông, cảm xúc dần trở nên kích động.

Tôi không muốn tranh chấp với anh ta trong bệnh viện. Bèn thuận miệng nói:

“Vậy anh hãy để Giang Nhược chịu những nỗi khổ tôi phải chịu đi”

“Nếu anh có thể làm vậy, em sẽ quay vể phải không.”

Tôi gạt tay anh ta, đi ra ngoài: “Chúng ta hãy nói chuyện đó sau.”

Chu Cẩn nhiên sao có thể bỏ được để Giang Nhược chịu khổ đâu. Cho nên, nói xong, tôi cũng không để trong lòng.

Nhiều năm như vậy, mỗi lần tranh chấp với Giang Nhược, tôi chưa tùng thắng.

Chu Cẩn Nhiên vĩnh viễn bất công tô ta.

Lần này, cũng như vậy.

Nhưng tôi sẽ không còn khổ sở thương tâm.