Nhận được điện thoại Mạnh tiên sinh, là vào lúc chạng vạng một tuần sau đó.
Tôi đang ở ngoài tiểu khu tản bộ sau bữa ăn.
Ở đây có một đài phun nước nhỏ và một đàn chim bồ câu.
Giọng nói của Mạnh Kính Chiêu vang lên, đàn chim bồ câu cất cánh bay. Tôi ngồi xuống ghế và cảm thấy bình yên đến lạ.
“Từ tiểu thư, tôi có chuyện cần làm phiền đến em.”
‘Mạnh tiên sinh, ngài cứ nói.”
“Tháng sau tôi có việc cần đích thân đi xử lý.”
“Nếu tôi bình an quay về, tôi sẽ như lời hứa, không quấy nhiễu đến em và đứa nhỏ.”
“Nhưng nếu tôi không quay về, đứa nhỏ trong bụng em chính là cốt nhục duy nhất của tôi.”
‘Cho nên Từ tiểu thư, em có nguyện ý dẫn đứa nhỏ ở lại Mạnh gia không?”
Tôi chỉ cảm thấy như có bàn tay nắm chặt trái tim.
Tôi bỗng nhiên hỏi: “Mạnh tiên sinh, là có chuyện gì vô cùng nguy hiểm sao?”
“Em đừng sợ, chỉ là một chút ân oán cá nhân, sẽ không dính líu đến em cùng đứa nhỏ.”
“Còn có, tôi chỉ dò hỏi em ý kiến. Nếu em không muốn, Sơ Niệm, tôi sẽ không miễn cưỡng em.”
“Mạnh tiên sinh, ngày mai, tôi muốn đi bệnh viện kiểm tra một lần.”
Điện thoại bên kia trầm mặc một khắc.
“Được”
“Thật xin lỗi đã quấy nhiễu em…”
“Cho nên, Mạnh tiên sinh, có thể ngày mốt tôi mới đi được.”
“Anh có thể bảo người đến đón em vào ngày mốt được không?”
Âm thanh yếu ớt của tín hiệu vang vọng bên tai tôi.
Giữa âm thanh đó, hơi thở của Mạnh Kính Chiêu dường như không còn vững vàng như trước.
Tôi sờ cái bụng hơi nhô, khóe môi không biết vì sao hơi cong lên.
“Mười giờ ngày mốt, được không?”
“Được”
“Quyết định vậy, Sơ Niệm”
“Được, Mạnh tiên sinh, như vậy định rồi.”
- ----
Kết thúc điện thoại, bên này của hắn là hai giờ đêm.
Cơn gió lạnh lẽo thổi đến mùi máu tanh nồng nhạt.
Cũng đưa nhu tình khó được của hắn quay về thực tại.
Mạnh Kính Chiêu cất điện thoại.
Cảm xúc dịu dàng trên khuôn mặt khi nói chuyện điện thoại đã biến mất từ lâu.
Anh bước xuống từng bậc thang một cách chậm rãi.
Bước tới chỗ người đàn ông đang quỳ run rẩy ở đó.
Trong tầm mắt người đàn ông, trước hết là đôi giày da bóng loáng.
Anh ta sợ đến mức hai chân run rẩy, cúi thấp đầu, liên tục cầu xin:
“Anh Mạnh, anh Mạnh, xin anh tha cho tôi, tôi không dám nữa…”
Mũi giày da nâng hàm dưới của nam nhân.
Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, run rẩy ngước mắt lên.
Dưới ánh trăng, đôi mắt kia lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Tôi đã nói, những người theo tôi, không được chạm vào thứ gì không nên chạm.”
“Anh Mạnh”
“Giang Lục Hoa, anh không chỉ chạm vào cô ấy, người của anh còn làm bị thương ba cảnh sát.”
“Anh Mạnh, làm ơn! Tôi không dám nữa. Tôi thề, tôi sẽ chặt cánh tay của mình và thề với anh.”
“Muộn”
“A Việt, đưa hắn đến đồn cảnh sát đi.”
Người đàn ông sợ hãi, tội của hắn nếu đưa đến đồn cảnh sát sẽ chỉ có đường chết.
“Hãy nghĩ đến vợ con anh.”
Nam nhân trong nháy mắt liền an tĩnh lại.
Mạnh Kính Chiêu đi ra sân, cẩn thận chà lau hai bàn tay, âm thanh bình thản:
“Dọn sạch nơi này, ngày mốt cô ấy sẽ đến, đừng để dọa đến cô ấy.”
- --
Dinh thự Mạnh Kính Chiêu chiếm diện tích lớn.
Có một khu vườn với hàng ngàn phong cách và phong cảnh khác nhau trong bốn mùa.
Những tòa nhà màu trắng nằm rải rác một cách có trật tự, và nơi anh dẫn tôi đến là một ngôi nhà chính.
Căn phòng ngủ chính chiếm toàn bộ tầng hai vẫn được trang trí giống đêm đó, mặt tôi hơi ửng đỏ.
Mạnh Kính Chiêu xách vali tôi, bảo người hầu ra ngoài.
“Em nghỉ ngơi một chút, anh sẽ thu dọn.”
“Mạnh tiên sinh, em có thể tự…”
“Em mang thai đã thực vất vả.”
Mạnh Kính Chiêu nắm tay tôi kéo lên sofa.
Tôi nhìn anh ấy mở vali, bắt đầu xếp quần áo. Đồ bên ngoài và một số đồ dùng còn tốt.
Nhưng đến khi anh bắt đầu sắp xếp đồ lót của tôi, tôi vẫn không thể ngồi yên.
“Mạnh tiên sinh”
Tôi đứng dậy, cơ thể trở nên vô cùng linh hoạt sau khi mang thai.
Tôi giật lấy chiếc áo lót từ bàn tay to của anh.
Có lẽ mặt tôi quá đỏ, Mạnh Kính Chiêu không ép tôi nữa.
Tôi nhanh chóng sắp xếp đồ lót của mình, không để ý đồ lót của Mạnh Kính Chiêu còn ở trong ngăn kéo.
Khi tôi vào phòng tắm tắm rửa.
Mạnh Kính Chiêu đứng trong phòng thay đồ khổng lồ một lúc lâu. Sau đó nhìn những gam màu sắc rực rỡ trong tủ quần áo ngoại trừ đen, trắng, xám.
Đôi mắt anh từng chút tràn ngập ý cười.
- ------
Tôi biết rất ít về Mạnh Kính Chiêu.
Chỉ là theo tôi, anh ấy hẳn rất xuất sắc, làm việc với những người trong sạch.
Vì vậy lúc đầu, tôi không để ý những gì anh ấy từng nói trên điện thoại.
Cho đến khi tôi vô tình nghe được từ A Việt, vừa rồi anh đến Mexico là để đối phó với loại người hung ác nhất.
“Những người đó đã làm một việc không bao giờ được phép sau lưng Mạnh tiên sinh.”
“Hiện giờ tiên sinh phải giải quyết tốt hậu quả và thoát ra một cách sạch sẽ. Việc này rất nguy hiểm.”
“Nhưng Từ tiểu thư, cô thật sự là phúc tinh của tiên sinh, đứa nhỏ trong bụng cô là chuyện tốt…”
“Nếu có gì bất trắc, tốt xấu gì tiên sinh cũng sẽ có cốt nhục trên đời…”
A Việt vừa khóc vừa nói.
Tôi nhìn anh ta khóc, trong khóc cũng khó chịu, bất tri bất giác liền rơi lệ.
Mạnh Kính Chiêu vừa trở về, thấy A Việt chọc tôi khóc, khó được tức giận.
Tôi kéo ống tay áo Mạnh Kính Chiêu, hồng mắt nhìn anh: ‘Mạnh tiên sinh, đêm nay anh ở bên em cùng đứa nhỏ nhé.”
Mấy ngày nay, tôi ngủ ở phòng ngủ chính. Mạnh Kính Chiêu ngủ ở phòng khách.
Mặc dù có đứa nhỏ, nhưng kì thực cũng không tiếp xúc nhiều.
Vì vậy, khi thấy Mạnh Kính Chiêu mặc áo ngủ, ôm tôi vào lòng.
Cơ thể tôi có chút cứng ngắc.
Nhưng anh chỉ vén tóc tôi, hôn nhẹ trán.
Trong bóng tối, tôi nắm tay anh, để ở bụng dưới: “Mạnh tiên sinh, anh kiểm tra bảo bảo đi.”
Hô hấp anh phóng nhẹ. Một lúc sau mới khôi phục tiết tấu như trước.
Bàn tay anh khô và ấm, vuốt ve cái bụng, tôi dần chìm vào giấc ngủ.
‘Sơ Niệm”
Lúc ấy sắp ngủ, Mạnh Kính Chiêu bỗng nhiên hôn khóe môi tôi:
“Xin thứ lỗi, Niệm Niệm.”
Tôi lúc ấy rất buồn ngủ, không hỏi anh vì sao lại nói vậy.
Sau đó cũng quên chuyện này.
Mãi sau này, đứa nhỏ sắp học tiểu học.
Anh mới ở một lần say rượu hướng tôi thổ lộ.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Chẳng qua là người có tình, từng bước một mở đường cho người mình yêu thương thôi.