Ta mơ mơ hồ hồ tỉnh lại rất nhiều lần, mỗi lần đều có thể nhìn thấy Châu Thuấn và thái hậu. ta mỗi lần đều cảm thán, thái hậu không sao thật tốt quá rồi. Mỗi lần đều nghe thấy hắn đang kích động nói gì đó, nhưng ta nghe không rõ, sau đó ta trong lúc ngủ mơ gắng sức nghĩ hắn đang nói gì.
Ta có lúc nghe thấy hình như có người gọi Châu Thuấn thượng triều, Châu Thuấn quát người ta cút! Sau đó ta hoài nghi hắn không muốn xem tấu chương, lấy ta làm cớ.
Lần thứ tư ta tỉnh lại, ta nhìn thấy Châu Thuấn đang nắm tay ta, ta liền nói ra hoài nghi mấy ngày này của ta. Ta cho rằng Châu Thuấn sẽ lại mắng ta ngu xuẩn, ta đều nghĩ xong rồi, nếu bây giờ hắn dám mắng ta, ta sẽ lập tức cáo trạng với thái hậu, hắn chắc chắn sẽ bị thái hậu hung hăng giáo huấn!
Nhưng lần này hắn không mắng ta ngu xuẩn, hắn nói: "Thẩm Đường Châu, ta chính là lấy ngươi làm lý do không xử lý triều chính, nếu ngươi lại dám như vậy, chờ văn võ bá quan dùng nước miếng nhấn chìm ngươi đi!"
Ta:.....
Ta tức đến không biết nói gì! Về sau, ta không còn ngủ một lần chính là ngủ ba bốn ngày không tỉnh nữa, Châu Thuấn mới đi thượng triều!
Tức chết! Bình phong bị hại! Thái hậu cũng mỗi ngày đều đến bồi ta, hôm nay lúc thái hậu đến thăm liền mang theo cha ta cùng tới rồi. Ta lúc này mới dám tin ta trước trước lúc ngất xỉu là cha ta ôm ta, ta vẫn luôn cho rằng ta đang nằm mơ!
Cha ta mắt đỏ bừng, hỏi ta có còn đau không, ta cũng hai mắt đẫm lệ nói với ông ấy, ta rất đau! Cha ta đau lòng ôm ôm ta, sờ sờ đầu ta, an ủi ta giống như ta lúc nhỏ bị ngã vậy, nói ôm ôm liền hết đau rồi, làm ta khóc càng lợi hại hơn!
Cha ta nói trong phủ có một quân y, rất có kinh nghiệm chữa vết thương do đao chém, ông ấy muốn đón ta về phủ. Thái hậu nói ngự y trong cung là tốt nhất, hi vọng ta có thể ở lại dưỡng thương.
Thái hậu hỏi ta: "Nhĩ Nhĩ, con cảm thấy thế nào?"
Ta trầm mặc rất lâu, nói: "Con muốn theo cha về nhà."
Ta nói xong, ngoài cửa có tiếng bát vỡ, ta quay đầu nhìn, góc áo màu vàng sáng biến mất ngoài cửa.
Thái hậu nói: "Được."
Hôm nay Châu Thuấn không tới nhìn chằm chằm ta uống thuốc, thuốc được đưa tới cũng rất muộn. Từ đó cho đến khi cha ta đến đón ta về nhà, ta cũng không nhìn thấy Châu Thuấn.
Ngày thứ ba sau khi ta có thể xuống giường hoạt động, cha ta mặc áo giáp cực kỳ hưng phấn tới rồi, cha ta nói: "Nhĩ Nhĩ, cha tới đón con về nhà."
Ta dùng cái đầu không quá thông minh của mình nghĩ, trước triều đại khái có thứ gì đó thay đổi rồi!
Lúc xe ngựa của chúng ta sắp xuất phát, Châu Thuấn đến rồi, hắn hỏi ta: "Thẩm Đường Châu, vì sao ngươi chắn đao cho ta?"
Nương ta nói ta kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, thái hậu nói ta là một cô bé tốt thiện lương, ta nghĩ ta đại khái là vừa ngốc vừa thiện lương đi!
Nhưng nếu ta nói chính mình như vậy lại có chút ngượng ngùng, nên ta nói: "Bởi vì ngươi là hoàng đế a!"
Đôi mắt sáng lấp lánh của hắn hình như ngay tức khắc liền không sáng như vậy nữa rồi, hắn nói: "Thẩm Đường Châu, chuyện ngươi đáp ứng với ta, ngươi sẽ không quên chứ?"
Ta tự hỏi một lúc, nói với hắn: "Chuyện quan trọng đều sẽ không quên."
Ta lên xe ngựa vẫy tay tạm biệt hắn, hắn cũng chỉ nhìn ta. Xe ngựa đi càng lúc càng xa, ta nhìn bóng dáng Châu Thuấn đứng bên kia, cực kỳ giống tình cảnh lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn. Ta buông mành xe xuống, ngực ẩn ẩn đau đớn, ta nghĩ đại khái là vết thương bị đụng đến rồi.