Theo người đi đến bãi đỗ xe, Thẩm Triệt nhìn chiếc xe trầm ổn hiên ngang cách đó không xa, không chắc chắn nói: "Chiếc này?"
Dịch Thế An nhẹ nhàng buông ra một chữ "Ừm" rồi mở cửa bước vào xe.
Bây giờ bác sĩ đều có tiền như vậy sau? Có vẻ như công ty của gia đình bác sĩ Dịch quy mô không nhỏ. Thẩm Triệt oán thầm ngồi vào ghế sau.
"Chúng ta sẽ ăn ở đâu?"
"Không phải cậu thích chơi sao? Trực tiếp đến phòng tập leo núi. Ăn no rồi thì có thể chơi tùy cậu."
Thẩm Triệt sau khi nghe xong nội tâm kích động, làm sao bây giờ lão tỷ, em có chút ý nghĩ muốn phản bội, nhưng mà dù gì trước sau cũng thành người một nhà cả thôi, em sớm cùng chị rễ tạo dựng mối quan hệ là điều tốt mà.
"Chị... Ý tôi là, cô đã xem phim của chị tôi chưa, bác sĩ Dịch?" Thẩm Triệt gần như hét lên.
Dịch Thế An từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Thẩm Triệt, chậm rãi nói: "Tôi có xem một bộ."
"Chỉ có một bộ phim thôi à, chị của tôi diễn rất nhiều vai, cô không xem qua thật sự rất đáng tiếc. Bộ mà cô xem là bộ nào vậy?"
"Xanh đen."
"Không, cái này tôi nói nhỏ cho cô, cô đừng nói cho chị ấy biết a. Tôi cảm thấy đây là bộ phim hóa trang tệ nhất mà chị ấy từng đóng. Dù sao thì môi trường mà nhân vật chính sinh ra cũng được đặt ở đó nên chỉ có thể làm chị ấy trông xấu xí."
Nghĩ đến cô gái Tây Tạng mạnh mẽ trong phim, Dịch Thế An vô thức phản bác, "Không xấu, rất động lòng người."
"Ý tôi là trong những bộ phim khác chị ấy đẹp hơn, khi nào có thời gian cô có thể xem." Thẩm Triệt lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm phim của chị gái mình để giới thiệu cho Dịch Thế An.
Không biết chị rễ thích phong cách nào, cũng may trong suốt những năm qua, các loại vai diễn chị ấy cơ bản đã thử cả rồi.
"Lát nữa chúng ta thêm WeChat đi? Tôi sẽ đẩy trực tiếp chuyển cho cô để tiết kiệm thời gian."
"Ân, người hâm mộ thường lấy thông tin về hoạt động của cô ấy ở đâu?" Dịch Thế An nghĩ đến tờ tạp chí có poster đã bán hết sớm.
"Những nền tảng trực tuyến chủ yếu là Weibo và Tieba, và các nền tảng khác cũng sẽ quảng bá nó."
...Thật là khéo, cô đều không dùng chúng.
Xe tới nơi, Thẩm Triệt nhìn tòa nhà bên ngoài đèn hiệu, kinh ngạc nói: "Ở đây còn có phòng bắn súng, lát nữa chúng ta đi chơi thử xem nhé."
Dịch Thế An liếc nhìn đồng hồ, cơm nước xong xuôi vẫn còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ đóng cửa, "Được rồi, đi ăn cơm trước đi." Anh dẫn mọi người trực tiếp đến phòng bắn súng.
"Chúng ta không phải đi đến chỗ ăn cơm sao?" Thẩm Triệt nghi ngờ hỏi.
"Chỗ này cũng vậy, trước tiên trình chứng minh thư của cậu đã, một hồi đi đăng ký."
Khá lắm, ngài có bao nhiêu kinh hỉ còn chờ được khai quật đây, không hổ là người mà chị gái tôi coi trọng.
Ăn uống xong, Dịch Thế An giao phó Thẩm Triệt cho huấn luyện viên: "Từ từ chơi đi, tôi ở khu nghỉ ngơi chờ cậu."
Dịch Thế An ngồi trên ghế sô pha, mở điện thoại tải xuống weibo, nhưng khi đặt tên lại gặp rắc rối.
Có nhiều người dùng như vậy sao, việc nghĩ ra một cái nickname cũng thực sự rất khó khăn.
Bác sĩ Dịch cảm thấy rắc rối đem thay đổi chuỗi số được hệ thống thêm ngẫu nhiên, thêm từ "Bác sĩ" và lấy thời điểm cô lấy được giấy chứng nhận năng lực hành nghề làm dãy số phía sau, rồi bước vào nền tảng với một ID dài.
Sau một hồi kiểm tra cấu trúc nền tảng, Dịch Thế An tìm kiếm "Thẩm Dĩ Hạ", chọn một vài tài khoản có vẻ đáng tin cậy để theo dõi và nhấp vào trang cá nhân của chúng.
Các bài đăng trên blog riêng của Thẩm Dĩ Hạ cũng không thường xuyên lắm, các trang này chứa đầy những bức ảnh trên sân khấu và hình ảnh tuyên truyền đẹp mắt.
Trở lại trang chủ, Dịch Thế An bấm vào bài đăng trên weibo vào dịp Trung thu, bị số lượng bình luận đẩy lên cao đến tận lầu một.
Chị à mời chính diện U, P em? UP? Thượng? Chị à mời chính diện bên trên...
Dịch Thế An ngừng việc phiên dịch, khóe miệng hơi nhếch lên, đây là thứ ngôn ngữ kỳ quái gì vậy.
Giáo sư nghiêm túc biểu thị xem không hiểu.
Trong lúc nạp đạn, Thẩm Triệt lén nhìn Dịch Thế An ở phía xa, cô ấy đang xem cái gì vậy, khí tức không tốt lắm.
"Huấn luyện viên, lão bản của cái người có thể chơi cái này không?"
"Đâu chỉ là chơi, kỹ thuật của lão bản chúng tôi rất tốt." Huấn luyện viên liên tục khen ngợi cô.
Vậy tại sao cô ấy không đến tham gia cùng chứ, sợ tôi xấu hổ sao?
Thẩm Triệt cũng không thể để người ta chờ lâu như vậy, qua hết lượt liền chạy đến tụ hợp cùng người kia.
"Tôi bắn xong rồi, bác sĩ Dịch, cô đang xem cái gì vậy?"
Dịch Thế An trầm mê Weibo không phát hiện có người đến gần, nghe thấy giọng nói liền vội vàng đặt điện thoại lên sofa: "Không có gì, cậu còn đi leo núi không?"
"Không phải hôm nay, đã làm chậm trễ thời gian của cô rất nhiều rồi. Trước tiên chúng ta thêm WeChat đi." Thẩm Triệt còn đang suy nghĩ gửi phim cho Dịch Thế An.
Dịch Thế An nhấc điện thoại lên mới phát hiện ra rằng mình vừa mới không cẩn thận chạm vào chuyển phát rút thưởng.
...Liền 7 chỗ hẳn là không rút được đi, mặc kệ nó.
Hai người thêm WeChat, Thẩm Triệt hỏi: "Huấn luyện viên nói cô rất lợi hại, đến cũng đã đến rồi sao không thư giãn một chút?"
"Tôi hơi mệt, không muốn hao tâm tổn sức."
Trên đường trở về, Thẩm Triệt yên tĩnh đến lạ thường, chỉ là cầm điện thoại di dộng không ngừng mâm mê.
Thẩm Triệt: [ Khụ khụ, đồ ăn mang về của ngài sắp được giao tới rồi, mời ngài nhanh chóng về nhà dùng bữa. ]
Thẩm Triệt: [ Còn nữa, nguyên liệu nấu ăn hôm nay có chút chỗ này đáng chờ mong. ]
Thẩm Dĩ Hạ nhã nhặn từ chối lời mời hát karaoke của đối tác, lên xe một lúc mới kiểm tra tin nhắn.
Thẩm Dĩ Hạ: [ Không phải đi ăn thôi à, sao lại về muộn quá vậy? ]
Thẩm Triệt: [ Ách... Cô ấy thuận tiện mang em tới khu trên núi của cô ấy chơi một chút ]
Hai người sau lưng tôi chơi vui vẻ nhỉ? Thẩm Dĩ Hạ không đáp lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai nhóm người gặp nhau ở gara, Thẩm Dĩ Hạ khoanh tay, ánh mắt nhàn nhạt nhìn thẳng Thẩm Triệt - người đang trốn sau lưng Dịch Thế An.
"Bác sĩ Dịch, giang hồ cầu cứu." Thẩm Triệt thấp giọng kêu cứu.
Là con một, Dịch Thế An hiển nhiên chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, không hiểu Thẩm Triệt vì sao lại sợ hãi như vậy.
"Cô không sao chứ?" Dứt lời tự mình đi về phía Thẩm Dĩ Hạ.
Thẩm Triệt nhìn hai người im lặng đi cạnh nhau một lúc, cảm thấy bản thân thật thừa thãi.
Ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Thẩm Dĩ Hạ, Dịch Thế An nhẹ giọng hỏi: "Đêm nay có xã giao à?"
"Ừ, đang bàn về một dự án." Lông mày Thẩm Dĩ Hạ lộ vẻ mệt mỏi.
Dịch Thế An đột nhiên cảm thấy muốn an ủi người kia một chút, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Thấy Dịch Thế An muốn nói lại thôi, Thẩm Dĩ Hạ nhếch lên đôi môi đỏ mọng, ôn nhu nói: "Thật mệt mỏi quá nga, bác sĩ Dịch có thể giúp tôi nạp điện không?"
"Nạp điện?" Không phải sắp tới nhà ngay rồi sao? Hay cô chưa đóng tiền điện?
Nhìn thấy thang máy sắp đến tầng bảy, Thẩm Dĩ Hạ bước tới ôm lấy Dịch Thế An, vùi đầu vào cổ cô hít hà.
Thế giới lúc này như ngừng lại, Dịch Thế An chỉ có thể cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ của người kia, cổ vô tình bị gò má của nàng cọ xát, mang theo cảm giác tê dại.
Ding - cửa thang máy mở ra, Thẩm Dĩ Hạ buông Dịch Thế An đang cứng đờ ra, giữa lông mày lấy lại sức sống, trên mặt tràn đầy vui mừng, "Đã sạc đầy, chúc ngủ ngon, chúc em mơ đẹp."
Thẩm Dĩ Hạ nhấn nút thang máy, nhìn Dịch Thế An đang đứng ngây người, trêu chọc: "Không đi sao? Muốn đến nhà chị cũng được, không vấn đề gì đâu."
Lời này đả thông hai mạch nhâm đốc*, Dịch Thế An nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, "Cảm ơn, chúc ngủ ngon."
*Trên cơ thể con người có hàng nghìn huyệt, phân bố trên các đường kinh, mạch, lạc...trong đó quan trọng nhất làc Mạch Nhâm và Mạch Đốc. Hai mạch này chứa các đại huyệt, là kênh năng lượng chính liên quan tới các cơ phận cơ bản của cơ thể.
Mạch Đốc (Đốc: chỉ huy) là nơi hợp lưu của các đường kinh Dương, chủ trì tất cả những kinh Dương, bắt đầu từ huyệt Trường Cường (mỏm xương cụt), chạy dọc cột sống, lên đỉnh đầu, qua giữa trán, tới mũi, xuống tới môi trên, kết thúc tại huyệt Ngân Giao (dưới Nhân Trung) tại chân răng cửa hàm trên. Mạch Đốc thu năng lượng Dương (Sinh khí hay khí Tiên thiên- Năng lượng vũ trụ). Chiều vận hành đi xuống.
Mạch Nhâm (Nhâm: đảm nhiệm, trách nhiệm). Là nơi hợp lưu toàn bộ các kinh Âm. Mạch Nhâm đảm nhiêm đối với tất cả các đường kinh Âm, bắt đầu từ huyệt Hội Âm (giữa bộ phận sinh dục ngoài và hậu môn) chạy dọc đường giữa bụng, qua rốn, qua ngực, lên cổ họng và hàm dưới, lượn vòng quanh môi, kết thúc tại huyệt Thừa Tương ở giữa cằm. Mạch Nhâm trao đổi năng lượng Âm (Địa khí, năng lượng của trái đất). Chiều vận hành đi từ dưới lên.
Mạch Nhâm và Mạch Đốc được nối với nhau khi nâng lưỡi lên vòm miệng trên tại chân răng cửa. (Nguồn: FB Thiền Dưỡng Sinh)
Khi cửa thang máy đóng lại, Thẩm Triệt chớp chớp hai mắt, quay đầu nhìn Thẩm Dĩ Hạ đang đắc chí trong lòng mà không nói một lời.
"Sao thế, làm tổn thương trái tim bé nhỏ của em à?"
"Không, nó làm mù mắt chó của em thì có. Hơn nữa, son môi của chị hình như đã dính vào quần áo của cô ấy."
Mặc dù Thẩm Triệt cảm thấy trái tim non nớt của mình đã bị tổn thương ở một mức độ nhất định, nhưng cậu thấy mừng cho chị gái mình hơn. Cậu có thể cảm nhận được sự thả lỏng của chị gái mình trong khoảnh khắc ấy, chị vẫn luôn như một siêu nhân trong nhiều năm qua, lâu lắm rồi mới thể hiện ra khía cạnh mềm yếu như vậy.
Thẩm Dĩ Hạ nghe vậy nhíu mày, "Đem từ hình như bỏ ra đi."
Về đến nhà, Dịch Thế An ngồi trên ghế sô pha che lấy cổ, rơi vào trầm tư.
Tại sao cô lại cảm thấy như có một dòng điện từ cổ chạy thẳng lên đại não, chẳng những không bài xích ngược lại cảm thấy có chút tham luyến? Là sinh ra ỷ lại đối với loại tình cảm chị em này sao?
Young: Là chị em dữ chưa, ai đả thông người này đi chời ơi tức thiệt chứ =)))))
"Hôm nay đi chơi cái gì?" Thẩm Dĩ Hạ vừa bước vào cửa đã bắt đầu thăm hỏi.
"Không phải hôm đó cô ấy nói sẽ đưa em đến chỗ tập leo núi của cô ấy sao? Nhưng khi đến đó, em phát hiện phòng tập bắn súng bên cạnh cũng là của cô ấy, nên em liền đi chơi bắn súng." Thẩm Triệt nghĩ nghĩ một lúc rồi bày tỏ suy nghĩ của mình, "Em cảm thấy cô ấy là người có gia cảnh tốt, thâm tàng bất lộ."
"Chị chỉ là coi trọng con người này. Em quan tâm đến hoàn cảnh gia đình của cô ấy làm gì?"
"Vậy không được, em không đồng ý để chị đi theo người khác chịu khổ."
Thẩm Dĩ Hạ chọc vào đầu Thẩm Triệt: "Trong cái đầu nhỏ của em suốt ngày nghĩ cái gì vậy? Dù sao chị cũng đã có tên trong bảng xếp hạng, miệng ăn đến lở núi cũng có thể ăn được đến kiếp sau."
"Cũng đúng ha. Nhưng chẳng phải môn đăng hộ đối càng tốt hơn sao?"
"Dệt hoa trên gấm đúng thật là chuyện tốt, nhưng chị không quan tâm. Em còn làm cái gì?"
"Cô ấy hỏi em người hâm mộ của chị thường lấy tin tức về chị ở đâu. Em đã giới thiệu weibo và tieba cho cô ấy. Em không biết liệu cô ấy có vào đó xem hay không."
Weibo? Thẩm Dĩ Hạ trong lòng cả kinh, hỏng bét, hy vọng em ấy sẽ không vào đọc phần bình luận.
Nhìn biểu tình trên mặt Thẩm Dĩ Hạ, Thẩm Triệt nghi hoặc hỏi: "Sao vậy chị? Cô ấy để ý đến chị không phải tốt sao? Em còn đang định giới thiệu một số bộ phim của chị cho cô ấy."
Điểm qua một lượt những bộ phim bản thân đã đóng, Thẩm Dĩ Hạ nghiêm túc nói: "Em trước tiên đừng hành động, chị sẽ phân loại rồi gửi cho em."
Thẩm Triệt vui mừng, lòng nhẹ nhõm đến không hiểu ẩn ý gì bên trong, "Được rồi, em đi tắm trước đây."
Thẩm Dĩ Hạ đang định liên lạc với Tiểu Nhã nhưng lại cảm thấy cô không quen thuộc với những bộ phim trước đó nên quay lại tìm tới Kỷ Lan.
Thẩm Dĩ Hạ: [ Ngày mai phiền chị đến công ty chọn vài bộ phim có thể dùng được, gom lại rồi gửi cho em. ]
Kỷ Lan: [ ?? Bộ phim nào không thể dùng được? ]
Thẩm Dĩ Hạ cắn môi, suy nghĩ nên nói thế nào.
Thẩm Dĩ Hạ: [ Có cảnh thân mật thì bỏ hết. ]
Kỷ Lan: [ ?? Mức độ thân mật được xem xét là gì? ]
Thẩm Dĩ Hạ: [ Hôn môi trở lên. ]
Bên kia màn hình, Kỷ Lan giống như một ông già ở tàu điện ngầm đang xem điện thoại, đây là muốn làm gì? Vị đạo diễn nào có tư tưởng phong kiến như vậy?
Kỷ Lan: [ Được rồi, cảm ơn em đã giảm bớt khối lượng công việc cho chị. ]
Nhìn thấy Kỷ Lan trả lời, Thẩm Dĩ Hạ trong lòng bồn chồn, những vai diễn như vậy mình đóng không nhiều, đại đa số đều là cái cần tránh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Dĩ Hạ, là cuộc gọi từ người bạn thân Thập Thất.
"Alo Hạ Hạ, vừa rồi bọn mình đang tập luyện."
"Không sao đâu, mình chỉ muốn xin cậu hai tấm vé xem hòa nhạc thôi."
"Được a, trước đó chẳng phải không muốn đi à, sao giờ lại đổi ý rồi?"
Trước đó không đến vì sợ gây ra những hiểu lầm không đáng có, nhưng bây giờ muốn cho em ấy cảm nhận được thích là cảm giác như thế nào.
"Trước đây không phải cậu muốn gặp người ta một lần sao? Mình sẽ mang người đến hiện trường cho cậu xem."
Thập Thất nhanh chóng nhận ra tại sao Thẩm Dĩ Hạ lại muốn hai tấm vé, "Thú vị đấy, lúc đó mình sẽ bảo máy quay không được hướng đến chỗ cậu."
"Vậy đành làm phiền cậu rồi."
"Cậu còn khách khí với mình làm gì chứ, cúp máy nha, mình còn phải đi điều chỉnh vị trí đây."
"Được, chú ý thân thể."
Trở lại phòng ngủ, Thẩm Dĩ Hạ nhớ lại cảm giác vừa rồi ôm người đó, ấm áp an tâm, mùi hương lại dễ chịu, nàng rất thích, nhưng vẫn chưa ôm đủ.
Lúc này Dịch Thế An ở tầng dưới đang cầm khăn tay, nhìn chằm chằm tấm gương sững sờ, đây là... vết son môi sao? Phần cổ ẩn ẩn lại nổi lên cảm giác ngứa ngáy, thậm chí đến tận gốc tai cũng hơi ửng đỏ.