“Ừ.” Dạ Huyền ôn nhuận buông đũa trong tay, trực tiếp vươn tay, chọn một cái bánh nhân thịt, chậm rãi bẻ ra, lấy thịt nộn bên trong đưa tới miệng nàng.
Lâm Hồi Âm đương nhiên hé miệng, nuốt xuống.Dạ Huyền thu tay, thong thả tiếp tục bẻ bánh, sau đó đợi Lâm Hồi Âm nuốt đồ cũ rồi lại đưa đến miệng nàng.Lâm Hồi Âm nhoáng một cái rồi lại nhoáng một cái chỉ há mồm chờ ăn ăn, khiêu khích trừng mắt nhìn Liên Y khiến khuôn mặt ả xanh mét, đem trên bàn chén trà bóp nát, chén dạ quang sắc bén vô cùng, nháy mắt liền làm bàn tay ả thương tích chảy máu, thị nữ đứng sau kinh hãi, vội vàng đi lên băng bó.Liên Y như chẳng còn cảm giác đau, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm!Lâm Hồi Âm nhếch miệng cười, dùng ánh mắt dửng dưng khi thấy người gặp hoạ nhìn Liên Y.Liên Y bị Lâm Hồi Âm khiêu khích, lửa giận ngút trời, rốt cuộc không thể nhịn được liền đứng bật dậy, xách váy đi ra khỏi cung điện.Lâm Hồi Âm nhìn trước mặt trống rỗng, trong lòng cực kỳ vui sướng, rót thêm chén nước, vươn tay nắm lấy cái chân gà mình thèm nhỏ dãi.Nàng chẳng phải nữ tử đoan trang hiền thục gì, tham ăn tham ngủ lại tham lười, hiện tại trực tiếp lấy tay nắm chân gà, ăn mùi ngon, hình tượng chẳng có gì đáng nói.Trong mắt người ngoài thì có vẻ như chẳng biết giữ ý, thế nhưng trong mắt Dạ Huyền, lại có vẻ phá lệ linh động.Triều Ca ngồi trên cao đường, cúi đầu là có thể thấy Lâm Hồi Âm và Dạ Huyền, hắn thấy tất cả, trong lòng không rõ có cảm giác gì.Hắn biết người ngồi phía dưới là Thanh Âm chuyển thế, nhưng nàng lại khác Thanh Âm như vậy, trước kia Thanh Âm làm sao có thần thái phong phú như vậy, làm sao có thể ngây thơ ghé lên vai nam nhân cọ đầu làm nũng?Triều Ca chậm rãi đảo mắt, nhìn chằm cảnh ca múa trên điện, ánh mắt âm trầm.Giọng hát của nữ ca sĩ mềm mại đáng yêu, kỹ thuật nhảy nổi bật, thế nhưng chẳng khiến hắn bớt phiền lòng.........Ngày tốt giờ lành, có tiếng nhạc vang lên, Liên Y lại xách váy trở về, tư thái tao nhã ngồi trước mặt Lâm Hồi Âm và Dạ Huyền, thần thái an tường, giống như chưa từng có gì xảy ra.