Lâm Hồi Âm không nghĩ liền chất vấn: “Các người dựa vào cái gì mà muốn thiêu sống ta? Vì ta bị người khác vô duyên vô cớ cướp đi trong sạch? Các người rốt cuộc có nói đạo lý không? Ta mất đi trong sạch, có liên quan gì đến các người, ảnh hưởng gì đến các người sao?”
Thế giới kia của nàng, bao nhiêu nữ nhân chưa trưởng thành cùng nam nhân ở trên giường đều không sao cả. Nàng rơi vào thế giới này, bị người ép buộc, cướp đi trong sạch, đã đủ đáng thương. Bây giờ còn muốn gán cho nàng tính lẳng lơ, kết quả bị hỏa thiêu?Ngay lập tức, Lâm Hồi Âm càng thêm không phục mở miệng phản bác: “Huống chi, vì sao các ngươi yêu cầu được thành hôn với nữ nhân còn trinh tiết? Nam nhân các ngươi làm được sao? Các người không trông coi được nửa dưới của mình, còn trách nữ nhân, thật sự là cố tình gây sự!”Từ trước tới nay, bọn họ vẫn luôn truyền bá loại tư tưởng này, nữ nhân nên có tam tòng tứ đức, nên giữ mình trong sạch. Nữ nhân làm sai, lại còn phấn khích như thế?Sắc mặt mọi người trong phòng đều trở nên khí coi, đều nhìn Lâm Hồi Âm giống như người kỳ quặc vậy.Chu Thành Chủ lại bị Lâm Hồi Âm làm cho tức giận tới mức toàn thân đều run lên, hổn hển hô: “Nói bậy, nói bậy! Người đâu, dẫn nàng đi cho ta, đến địa lao của quan phủ, đêm nay ở ngoại ô thiêu sống, chiêu cáo toàn thành, lấy làm cảnh cáo!”Chu Thành Chủ đã chỉ thị, rất nhanh có ha nam tử trung niên đi lên trước, một trái một phải kìm hãm Lâm Hồi Âm.Lâm Hồi Âm không có chỗ để trốn, đáy lòng buồn bã và bất lực, nhìn về phía Chu Lạc Trần. Ai ngờ Chu Lạc Trần lãnh đạm quay đầu, làm như không thấy sự tồn tại của Lâm Hồi Âm, không tỏ vẻ gì liền rời khỏi.Mộ Dung Nguyệt cũng đi theo Chu Lạc Trần, đăc ý nhìn Lâm Hồi Âm nhếch môi một cái, nhịp chân nhảy nhót tung tăng chạy theo Chu Lạc Trần.ĐêmNgoại ô vốn yên tĩnh, giờ đây thật ồn ào, vô số gậy đuốc giơ lên cao, làm trời tối chiếu sáng thành ban ngày.Ở đó có rất nhiều người, đều là đến để xem náo nhiệtNhìn xem Lâm Hồi Âm bị thiêu sống thật náo nhiệt.Mọi người đứng thành một vòng, thậm chí có một số người còn đứng lên trước.Đám người ở giữa thì xếp củi lên trên, hai tay hai chân đều mệt nhọc, che miệng của Lâm Hồi Âm lại.Chu Thành Chủ giơ đuốc, đứng ở phía trước Lâm Hồi Âm, nói với đám người xung quanh đang ồn ào: “Mọi người yên lặng một chút.”Đơn giản chỉ có năm chữ, tiếng nghị luận của mọi người lập tức chìm xuống.Toàn bộ ngoại ô đều im lặng, trừ bỏ tiếng thiêu đốt của cây đuốc.Lúc này Chu Thành Chủ mới sang sảng mở miệng: “Căn cứ vào quy củ của thành chúng ta, nữ tử chưa thành hôn mà không còn trinh tiết, dùng lửa thiêu sống. Vị nữ tử này, phạm vào thành quy. Hiện tại hi vọng các cô gái trong thành dè chừng, cẩn thận tuân theo thành quy, giữ mình trong sạch!”Lời nói của Chu Thành Chủ được vô số người trầm trồ khen ngợi.Thậm chí có người còn hô: “Thiêu sống nàng, thiêu sống nàng!”Một người mở miệng, vô số người ồn ào theo: “Thiêu sống nàng, thiêu sống nàng!”Thậm chí nữ nhân đến xem cũng hô theo.Trước thành hôn mà không còn trinh tiết, đáng chết vạn lần!Lâm Hồi Âm giãy dụa khỏi hai cây gỗ bên trái bên phải, nghe tiếng hô liên tiếp, rất muốn mở miệng mắng to. Nhưng miệng bị người khác ngăn chặn, chỉ có thể trào phúng trong đáy lòng. Thế giới này thật đúng là bi ai.