Năm ngày
Đã muốn lên tục trong năm ngày rồi.Mỗi khi đến nửa đêm vào giờ tý, lúc toàn bộ thế giới rối tinh rối mù, nàng sẽ bị người ta bắt cóc.Bây giờ là đêm thứ sáu.Lâm Hồi Âm nghĩ, nàng sẽ tuyệt đối không để chuyện này xảy ra lần thứ sáu.Ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung như nước, nương theo bầu trời chiếu xuống. Lâm Hồi Âm nhờ vào ánh trăng trong sáng ấy, không hề nháy mắt nhìn chăm chú vào đồng hồ cát ở trước mặt.Hạt cát nhỏ màu lam, lẳng lặng chảy xuống, ngay lập tức thấy đáy, như tuyên bố rằng giờ tý sắp đến. Đồng thời cũng cho thấy việc người bắt cóc nàng sắp xuất hiện.Toàn thân Lâm Hồi Âm dâng lên một chút khẩn trương, tay nắm ở vạt áo hơi hơi dùng sức.Đồng hồ cát màu xanh, chỉ còn lại vài hạt cát nhẹ nhàngNgũ, tứ, tam, nhị,…Trong lòng Lâm Hồi Âm yên lặng đếm, không gian xung quanh an tĩnh kỳ lạ. Nàng cảm thấy tim mình như ngừng đập.Nhất…Lâm Hồi Âm vừa đếm đến con số này, những hạt cát màu xanh ở trước mặt cũng biến mất.Giờ tý đã đến ____Lâm Hồi Âm phòng bị mím môi, liền nghe được một tiếng vang rất nhỏ từ phía sau cửa sổ truyền đến. Nàng theo bản năng quay đầu nhìn, lại cảm giác thấy đầu óc choáng váng, cả người nhanh chóng rơi vào hôn mê.…………..Khi Lâm Hồi Âm tỉnh lại, toàn thân không hề có một mảnh vải, hơn nữa bên cạnh còn xuất hiện thêm một người nam nhân.Lần này cùng năm lần trước đều giống nhau, Lâm Hồi Âm không muốn tiếp tục ở trong phòng.Hiện tại nàng ở chỗ này, lạnh lẽo ẩm ướt, giống như là địa lao không thấy được mặt trời.Đúng vậy, không thấy mặt trời.Xung quanh đều tối đen, không có ánh sáng đi vào.Lúc này thị giác của Lâm Hồi Âm đã bị ngăn trở, vì thế cảm giác trở nên mẫn cảm vô cùng.Lâm Hồi Âm có thể cảm nhận được rõ ràng người nam nhân nằm bên cạnh cũng giống mình, quần áo chưa mặc, một thân trần trụi.Mà nhiệt độ cơ thể của hắn, lại hoàn toàn đảo ngược so với không gian ẩm ướt lạnh lẽo này.Nếu nói giống như lửa, thì người này nóng đến bỏng.Tay của hắn, cũng nóng rực, theo da thịt của nàng chậm rãi dao động, đến mức, mang theo một chút nóng đau, khiến cho Lâm Hồi Âm cực kì không thoải mái, theo bản năng muốn đưa tay đẩy hắn ra.Tuy người nam nhân không thấy được bàn tay trong bóng tối, nhưng dường như có thể nhìn rõ được suy nghĩ ở trong đáy lòng của Lâm Hồi Âm, từng bước nhanh chóng, nâng lên bàn tay một cách chính xác, dễ dàng cầm được cổ tay mảnh khảnh của nàng, giam trên đỉnh đầu của nàng.Lâm Hồi Âm giãy giụa theo bản năng, muốn vùng vẫy để kiềm chế.Nhưng, cũng giống năm lần trước, sức lực của nàng căn bản chẳng là gì so với người nam nhân.Nàng không biết dung mạo, danh tính, tuổi tác của nam tử xa lạ này.Lâm Hồi Âm không nhịn được dâng lên cảm giác tủi thân. Nàng còn chưa kịp yêu ai, liền bị người khác vô duyên vô cớ cướp đi sự trong sạch của mình.Sau tủi thân, là tức giận sâu đậm.Năm lần, đã muốn năm lần.Cho dù nàng vùng vẫy như thế nào, phản kháng ra sao, cuối cùng đều bị nam nhân này làm nhục.Nhưng nàng không cam lòng,Không cam lòng bị một người xa lạ, một nam tử không rõ nguồn gốc, liên tục cướp đi sự trong sạch của mình.Vừa nghĩ đến đây, Lâm Hồi Âm sử dụng toàn bộ sức lực của mình, liều mạng giãy dụa.Thật ra Lâm Hồi Âm biết, sợ rằng lần này cũng giống như năm lần trước, cuối cùng đều không có kết quả.