Thái Cổ Thần Vương
Hoàng cung nước Diệp, trên đài Tụ Tinh, sự xao động trong cơ thể Tần Vấn Thiên kéo dài suốt ba ngày, ánh sao nhấn chìm thân thể của hắn, ánh sáng rực rỡ của tinh hồn càng phát ra hào quang chói mắt, chỉ thấy cả bốn Võ Mệnh Thiên Cương của hắn đều nở rộ, phát ra những tiếng vù vù.
Ngày này, có tiếng lanh lảnh vang lên, thật giống như là có cái gì đó bị đánh vỡ ra, tòa Nguyên Phủ trong cơ thể Tần Vấn Thiên bốn, tất cả đều to lớn hơn, tỏa ra ánh sao lấp lánh, tất cả Tinh Nguyên trong đó đều sáng bóng, trong Kiếm Chi Nguyên Phủ, kiếm khí gầm thét, dường như muốn xông thẳng lên bầu trời, chỉ thấy một luồng hào quang chói mắt chợt lóe, rõ ràng chính là một thanh Vương Giả Chi Kiếm, chính là Võ Mệnh Thiên Cương trở lại trong Nguyên Phủ, trấn thủ Nguyên Phủ, sau đó những ánh sao kia đã rèn luyện Võ Mệnh Thiên Cương.
Đồng thời, cả ba tòa Nguyên Phủ khác cũng đều như thế, trong chớp mắt, ánh sáng tinh thần bao quanh bên ngoài thân thể Tần Vấn Thiên đột ngột tiến hết vào trong cơ thể hắn, đồng tử của hắn mở rộng, một tia sáng rực rỡ bắn ra, vô cùng chói mắt, giống như có thể khiến đôi mắt người ta phải đau nhói, nhưng mà chỉ chốc lát sau, hết thảy sắc nhọn trong mắt hắn đều tiêu tan, hắn nở nụ cười, không ngờ lại khiến người ta có cảm giác như được tắm trong gió xuân, loáng thoáng mang theo khí chất tĩnh lặng thanh nhã.
Loại khí chất này của hắn biến chuyển chỉ trong khoảnh khắc, tùy tâm mà động, lúc thì như một thanh lợi kiếm vừa được rút khỏi vỏ, lúc lại như như mặt hồ tĩnh lặng không có chút gợn sóng nào.
Rõ ràng là cảnh giới của hắn đã sâu hơn một tầng, đã bước vào Thiên Cương cảnh tầng năm, hiện tại còn sử dụng cả huyết mạch lực lượng, hơi thở của hắn như có thể trấn áp được cả cường giả thiên cương cảnh tầng sáu, cảm giác như đã có đủ lực lượng để uy hiếp Diệp Không Phàm, song hắn cũng biết rằng Diệp Không Phàm không phải là nhân vật tầm thường, hắn ta mang danh là niềm kiêu ngạo của Tử Lôi tông, huyết mạch kiếp lôi, thân thể thiên lôi, truyệt không phải là loại người hư danh, Tần Vấn Thiên cũng không dám khinh thường.
Chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, tiếp tục củng cố tu vi.
Tại hoàng lăng Đại Hạ, Đế Thiên luyện kích cả ngày, mặc dù trông có vẻ như cực kỳ khô khan, nhưng Đế Thiên vẫn không hề sốt ruột, tu hành cũng không phải là chuyện một lần là xong, vốn là khô khan vô cùng, nhất là trong khi lĩnh ngộ thì càng như vậy, tuyệt không thể thành công chỉ trong một ngày, huống chi, hắn có lòng theo đuổi võ đạo mãnh liệt, vô cùng khát vọng đối với việc khiến cho lực lượng càng thêm lớn mạnh, mỗi một lần tiến bộ, đều sẽ khiến cho hắn cảm thấy hưng phấn tột độ, sôi trào nhiệt huyết.
Trong khi hắn lĩnh ngộ, có hai loại, thứ nhất chính là chợt lĩnh ngộ, linh quang chợt lóe, hiểu ra chỉ trong khoảnh khắc, từ đó lột xác, loại lĩnh ngộ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, cực kỳ khó có được; loại thứ hai thì chỉ cần dựa vào sự cố gắng của chính bản thân mình, thật sự kiên trì, cho đến cuối cùng có thể nước chảy đá mòn, bắt đầu lột xác, từ đó mới lĩnh ngộ được; bất kể thiên phú có cao đến mức nào, khi tu sĩ võ mệnh tu hành, vẫn không thể không kiên nhẫn kiên trì.
Huống chi Tần Vấn Thiên còn cho rằng, cho dù là chợt lĩnh ngộ, thì bản thân cũng phải tích lũy đủ kinh nghiệm, mới có thể gặp được kỳ ngộ.
Trong nháy mắt, khoảng cách thời hạn một tháng chỉ còn ba ngày, Đế Thiên vẫn không thể bước vào một cảnh giới khác, nhưng kích pháp của hắn cũng đã tinh tiến, uy lực càng ngày càng mạnh, giờ phút này hắn buông Phương Thiên Họa Kích trong tay xuống, nhắm mắt lại, trực tiếp nằm trên mặt đất mà ngủ say.
Song, trong lúc mê man ngủ, Đế Thiên như vẫn còn đang luyện kích, có thể thấy được chấp niệm của hắn mạnh đến mức nào.
Vừa đặt lưng xuống ngủ, chính là suốt một ngày, lúc Đế Thiên mở mắt, ở bên trong đôi mắt của hắn, lộ ra ý cười.
Hắn không khỏi lại nhớ tới ngày xưa mình gặp được cái con người dũng cảm ấy trong Hắc Ám Sâm Lâm, người nào đó nói cảnh trong mơ là giả, ngọn núi cổ khi xưa ấy, không phải là cảnh trong mơ cũng giống như hiện thực sao?
Hắn đứng dậy, Đế Thiên lại tiếp tục luyện kích, khóe miệng của hắn vẫn luôn chứa đựng nụ cười, nếu như có người ở đây thấy được kích pháp của hắn vào giờ phút này, ắt sẽ phải giật nảy mình.
Rốt cuộc, Đế Thiên cũng ném họa kích đi, bắt đầu tu kiếm, chỉ cần nghĩ đến là hiểu được, ở trên kích pháp, chỉ trong thời gian ngắn đã lại có được đột phá mới rồi.
...
Tại hoàng cung nước Diệp, tình thế hôm nay đã là giương cung bạt kiếm, chư hầu tề tụ ởkhắp trong Hoàng thành, chư vương hầu thường xuyên tiến hành hội nghị bí mật, thậm chí còn có dấu chân của một số thế lực lớn ở Hoàng Cực Thánh Vực xuất hiện ở nước Diệp, ví dụ như một số đại tộc, một số quốc gia cổ xưa khác.
Kể từ khi tin tức Nhân Hoàng hạ lệnh cho Diệp Lăng Sương dẫn người xông vào Tề vương phủ, Tần Vấn Thiên ước chiến với Diệp Không Phàm và các đệ tử của Tử Lôi tông được truyền ra, mọi người liền biết, một tháng sau, không chỉ là trận chiến giữa Tần Vấn Thiên và Diệp Không Phàm, mã sẽ còn là ngày quyết chiến của hoàng tộc nước Diệp, Tề vương đúng là rất giỏi nhẫn nại, Nhân Hoàng không động, lão ta lập tức tình nguyện kéo dài thời gian, nếu không phải là lão ta rất giỏi nhẫn nhịn, ban đầu cũng sẽ không làm cho Nhân Hoàng bị trọng thương, loại thời cơ này chính là ngàn năm mới có một.
Một quốc gia cổ xưa đã kéo dài đến hàng vạn năm như nước Diệp, sẽ ẩn chứa rất nhiều bí mật, thực lực cũng rất mạnh, thế lực siêu cấp chỉ kém hơn chín đại môn phái, nếu nước Diệp gặp phải tình trạng kịch liệt thay đổi như thế này, tất cả các thế lực của Hoàng Cực Thánh Vực cũng sẽ chú ý đến, chẳng trách hôm nay hoàng thành nước Diệp bấp bênh, không biết có bao nhiêu cường giả đã đặt chân đến, đều mơ tưởng được chứng kiến cái cảnh tượng mang tính lịch sử này.
Bên trong Hoàng thành, tại một cái trang viên, có một nhóm thanh niên cường giả, ai ai cũng đều mang theo khí chất bất phàm, phía trên một cái khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, rõ ràng trần ngập sự kiêu ngạo và tự tin, trong đó có một vị nữ tử, cực kỳ rực sỡ loá mắt, nàng mặc mặc phượng bào đỏ rực, xinh đẹp vô cùng, chẳng qua là trên người lại toát ra anh khí, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Nàng này, chính là Lý Hàn U, đệ tử thân truyền của Mai Sơn kiếm chủ ở Trượng Kiếm tông, phần lớn những người thanh niên bên cạnh nàng đều là sư huynh đệ đồng môn của nàng, đều là đệ tử Trượng Kiếm tông, dĩ nhiên, còn có cả đồng tộc đồng bào của nàng.
- Nhị gia gia, sao gia tộc cũng phái người tới nước Diệp vậy?
Lý Hàn U đưa mắt nhìn về phía một vị trung niên, ngờ vực cất tiếng hỏi.
- Hoàng tộc nước Diệp xảy ra biến động, sao thể nào bỏ qua, không phải là Trượng Kiếm tông các ngươi cũng dẫn người tới sao, ngay cả Mai Sơn kiếm chủ cũng phái người đến đây, ắt hẳn là rất coi trọng chuyện này.
Vị trung niên kia mỉm cười nói, mặc dù hắn đã hơn trăm tuổi, nhưng thoạt nhìn thần thái vẫn rất sáng láng, giống như chỉ mới bốn mươi mấy tuổi.
- Đúng là sư tôn, lão nhân gia nàng có phái mấy vị trưởng lão đến đây, chỉ là ta có chút không giải thích được, mong rằng nhị gia gia sẽ giải thích nghi ta!
Lý Hàn U tiếp tục nói.
- Ngươi thật sự cho là Tề vương dám một mình phản bội nước Diệp ư, có quốc gia cổ nào rơi vào cục diện tranh đoạt vị trí Nhân Hoàng mà không phải là xương trắng trải đầy, nhất tướng công thành vạn cốt khô, chỉ có dẫm trên xương cốt của các thiên tài đồng tộc thì mới có thể khiến chư vương sợ hãi, thống nhất quốc gia, năm đó Diệp Thanh Vân, Nhân Hoàng của nước Diệp có phong thái bậc nào, ban đầu cũng không được người ta coi trọng, nhưng một khi quật khởi, lập tức tỏa sáng vạn trượng, ngàn dặm ngoài hoàng thành nước Diệp là nơi mai táng của biết bao nhiêu người, năm đó hoàng tộc thiên tài tuyệt đỉnh của nước Diệp, Diệp Thiên Tường dẫn theo các đệ tử hoàng tộc đến chặn chiết, một trận này Diệp Thanh Vân giết ra đường máu, chôn vùi hơn mười thiên tài cùng thế hệ của hoàng tộc nước Diệp, xách đầu của Diệp Thiên Tường bước chân vào hoàng cung, Nhân Hoàng từ đời trước vì không để cho hoàng tộc tiếp tục tàn sát, đã phong ông ta thành người thừa kế, về sau, bất kể là Tề vương với thiên tư xuất chúng hay là Túc Vương kiêu ngạo ngông cuồng, chẳng ai có thể gây rung chuyển vị trí thái tử của ông ta, cho đến khi ông ta đăng cơ làm Nhân Hoàng.
Vị trung niên kia chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói cũng mang theo vài phần kính trọng, một thế hệ Nhân Hoàng, há có thể đơn giản, chỉ thấy sau khi nghe xong Lý Hàn U siết chặt hai nắm đấm, trong cặp mắt đẹp đẽ kia nở rộ ra thần thái bức người, chắc là nghĩ tới thân phận của mình, hôm nay mặc dù nàng rất chói mắt, nhưng trong Lý tộc, không phải là không có mấy tồn tại nổi bật.
- Tề vương bị Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân trấn áp nhiều năm, dĩ nhiên là thực lực của hai người chênh lệch cũng không nhỏ, nếu chỉ bằng vào chư vương nước Diệp, chắc chắn là bọn họ sẽ không dám sinh ra lòng phản nghịch, thủ đoạn của Diệp Thanh Vân ra sao năm đó bọn họ đã đều trải qua, xách đầu của một vị thiên tài tuyệt đỉnh của nước Diệp, cũng chính là huynh đệ của mình bước vào hoàng cung, ai dám ngông cuồng như thế, nói vậy trước kia khi Tề vương chứng kiến được cái cảnh tượng này cũng là cả đời không quên đi!
Vị trung niên liên tục nở ra nụ cười lạnh lùng:
- Tuy nhiên, Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân ngạo nghễ vô song là thế, nhưng con nối dòng của ông ta lại không thừa kế được phong thái của ông ta, có lẽ đúng như lời đồn, năm đó Diệp Thanh Vân gặp được kỳ ngộ mới có thể đột nhiên quật khởi hoàng tộc nước Diệp, cho nên thiên phú của ông ta vốn cũng chỉ thường thường, vì vậy con nối dòng cũng bình thường, nhưng Diệp Không Phàm nhi tử của Tề vương lại có thiên tư không tệ, được Tử Lôi tông coi trọng, đem đến cho Tề vương một cơ hội.
- Nhị gia gia nói phải, sự biến động lần này của hoàng tộc nước Diệp là do Tử Lôi tông đứng ở sau lưng khống chế?
Trong lòng Lý Hàn U hơi có chút kinh hãi, những đệ tử hậu bối bọn họ chỉ để ý đến chuyện tu hành, rất ít tiếp xúc với những chuyện bí ẩn kia.
- Dĩ nhiên, nếu không thì sao Nhân Hoàng có thể đạt đến trình độ như bây giờ, huống chi không phải là bây giờ người của Trượng Kiếm tông cũng nhúng chân vào trong chuyện này đấy ư, chẳng lẽ ngươi còn ngây thơ cho là Trượng Kiếm tông sai người che chở Diệp Lăng Sương trở về nước Diệp, chỉ đơn giản là bảo vệ Diệp Lăng Sương thôi sao, nếu như ta đoán không sai mà nói, lần biến động này của hoàng tộc nước Diệp, sẽ tác động đến rất nhiều thế lực lớn.
Trong con ngươi của vị trung niên kia lộ ra ý cười sâu xa, thấy Lý Hàn U còn muốn hỏi nữa, ông ngắt lời nói:
- Hàn U, những chuyện này ngươi cũng không cần phải để ý quá nhiều, ngươi chỉ cần biết, tự đề cao sức mạnh bản thân, bất kỳ âm mưu thủ đoạn nào cũng đều là vô ích, Nhân Hoàng có thể thống ngự nước Diệp nhiều năm, không phải bởi vì ông ta am hiểu cách trị quốc, mà là ông ta có thực lực vô song.
- Hàn U hiểu được.
Lý Hàn U khom lưng gật đầu.
- Ngươi đang ở Trượng Kiếm tông, ngươi có biết tên Tần Vấn Thiên kia không, có tin đồn rằng tên này lấy cảnh giới Thiên Cương tầng bốn để khiêu chiến với Diệp Không Phàm, cũng xem như là can đảm.
Vị trung niên kia đột nhiên nhắc đến Tần Vấn Thiên.
Lý Hàn U nghĩ đến hắn đã từ chối Mai Sơn kiếm chủ, liền nhướn mày, lập tức nói:
- Không tiếp xúc quá nhiều, chỉ gặp qua một lần, chính là một kẻ rất ngông cuồng, trận chiến này sợ là hắn lành ít dữ nhiều, chắc hẳn là sẽ chết ở trong tay Diệp Không Phàm.
- Ừm.
Vị trung niên họ Lý tùy tiện gật đầu, không tiếp tục nhiều lời, ánh mắt của ông nhìn về phía hoàng cung nước Diệp ở đằng xa, ánh mắt ấy như xuyên thấu cả không gian.
Không chỉ có là bộ tộc Lý thị phái đến rất nhiều cường giả, mà ở hoàng cung nước Diệp, còn có những thế lực mạnh mẽ khác, thậm chí còn có cả những nhân vật có tiếng nói của hoàng tộc Nước Diệp đích thân tới đây, về việc vì sao bọn họ tới, tất cả mọi người đều hiểu rõ, chỉ có những người bình thường cùng với những vãn bối đời sau kia không biết mà thôi.
Tần Vấn Thiên hiển nhiên không biết những bí mật kia, sau khi xuất quan, hắn và Mạc Khuynh Thành cùng đi thăm Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng vẫn giống như trước đây, nằm ở trên giường, nhưng Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đều biết rõ, thương thế của Nhân Hoàng hẳn là đã tốt rồi, sở dĩ vẫn nằm ở đó, chính là sợ đánh rắn động cỏ, để rồi như ngày đó để cho Diệp Lăng Sương dẫn người xông vào Tề vương phủ, có lẽ Tề vương sẽ không quyết chiến.
Rốt cuộc, kỳ hạn một tháng đã tới.
Bình minh lên cao, chiếu rọi cả tòa đại điện hoàng cung cổ xưa, khiến cho cả tòa hoàng cung đều tỏa ra hào quang rực rỡ, tràn đầy sức sống.
Bên ngoài tẩm cung của Nhân Hoàng, trên cầu thang, mọi người ngẩng đầu, ngắm nhìn bình minh trên hư không, mắt thấy ánh nắng dần dần nóng rực, không ngừng tràn ra khắp hư không, bọn họ biết, sóng gió, cũng sắp đổ về rồi.
- Đại Võ vương Chiến quốc dẫn theo hoàng tử Chiến quốc đến đây bái kiến Nhân Hoàng nước Diệp!
Giờ phút này, một giọng nói gây chấn động cả bầu trời hoàng cung nước Diệp, trong hoàng cung mênh mông, như có một tiếng sét, vô số người ngẩng đầu lên, trong lòng ngập tràn sự rung động.
Chiến quốc cũng giống như nước Diệp, đều là quốc gia cổ xưa kéo dàu cả vạn năm, thực lực mạnh vượt trội, Đại Vũ vương, chính là vương hầu có chiến lực mạnh nhất của Chiến quốc.
- Thiên Loan công chúa của Linh Loan quốc đến đây bái kiến Nhân Hoàng nước Diệp.
Tiếp theo, lại có âm thanh gây chấn động cả khoảng không.
- Lý tộc, đến đây bái kiến Nhân Hoàng nước Diệp.
- Man tộc, đến đây bái kiến Nhân Hoàng nước Diệp.
Từng tiếng nói đầy chấn động không ngừng vang lên, trên bầu trời hoàng cung nước Diệp, âm thanh vang lên không dứt, mỗi khi có một giọng nói vang lên, đều khiến trái tim mỗi người nhảy lên thình thịch!