Thái Cổ Thần Vương
Mọi người của Dược Hoàng cốc đều dừng bước vì thánh nữ của bọn họ ngừng lại, đứng ở đó không hề nhúc nhích.
Rất nhiều người đều quay đầu lại nhìn về phía thánh nữ, ngay sau đó thì đều hoảng hốt, một người trong số đó thì lại nhìn về phía hai người bên cạnh, hỏi:
- Thánh nữ làm sao vậy?
Nàng thực sự không thể tưởng tượng nổi, trên gương mặt tuyệt mỹ kia lại tràn đầy nước mắt, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?
- Ta không biết.
Hình như hai người bên cạnh cũng có vẻ sợ hãi:
- Nhưng nghe lời thánh nữ nói, cứ như là nàng sắp nhớ ra điều gì đó.
Trong đôi mắt của những nữ tử Dược Hoàng cốc đồng loạt hiện lên sự sắc bén, năng lực của Dược Hoàng cao đến bực nào, mặc dù ban đầu từng nói là thánh nữ bị trọng thương, lấy mạng hóa đan, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc nhưng vẫn có thể cứu được nàng. Hơn nữa còn cho thánh nữ được sống lại một lần nữa, Dược Hoàng cũng từng nói, có khả năng là trí nhớ của thánh nữ tạm thời sẽ có chút mơ hồ nhưng một khi được kích thích mãnh liệt thì sớm muộn gì cũng sẽ hồi phục như cũ.
Chẳng lẽ thánh nữ sắp nhớ đến những chuyện trước kia?
Nhưng mà nàng gặp bị kích thích mãnh liệt lúc nào?
Các nàng vẫn luôn đi theo bên cạnh thánh nữ, vốn dĩ là không hề phát sinh bất cứ chuyện gì, chuyện ngoài ý muốn duy nhất chính là người thanh niên vọt tới bên cạnh thánh nữ lúc nãy. Loại chuyện nhỏ nhặt này các nàng căn bản sẽ không để ý, hiển nhiên là cũng sẽ không nghĩ tới đây chính là cái gọi là “kích thích mãnh liệt”.
Thánh nữ của các nàng vẫn cứ đứng ở đó, mất hồn lạc phách, nước mắt không ngừng rơi xuống, thậm chí nàng còn vòng tay ôm lấy ngực, giờ phút này lại không có ai dám tới quấy rầy nàng.
- Sao vậy?
Ánh mắt đám người Diệp Không Phàm lộ ra sự sắc bén, cũng bị cảnh tượng này khiến cho ngây dại, nữ tử tuyệt thế này đã xảy ra chuyện gì?
Không có ai biết Mạc Khuynh Thành xảy ra chuyện gì, trong đầu của nàng như có từng tia chớp xẹt qua, khuôn mặt kia không ngừng hiện lên ở trong đầu nàng, lần đầu tiên gặp nhau ở Hắc Ám Sâm Lâm, nàng cứu một vị thiếu niên, sau đó lại yên lặng rời đi, không quen biết nhau.
Lần thứ hai gặp nhau là ở trong hoàng thành nước Sở. Lúc ấy học viện Đế Tinh cùng với học viện của Vũ phủ thu nhận học viên, nàng ngồi ở trong kiệu, vội vã liếc mắt một cái, nàng thản nhiên nở nụ cười với hắn.
Sau đó trong cuộc rèn luyện của học viện Vũ phủ ở Hắc Ám Sâm Lâm, nàng hiểu lầm hắn, trong trái tim thiếu nữ có sự đau lòng mãnh liệt.
Từng cảnh tượng, không ngừng thoáng hiện lên trong đầu nàng, cho đến Quân Lâm yến, thiếu niên kia đã lớn lên, cái bóng dáng tự tại không kiềm chế được kia dần dần khắc sâu trong lòng của nàng, dần dần nàng có cảm giác yêu thương. Cái loại cảm giác này thật sự rất đẹp, rất ngọt ngào, không có lúc nào là không nhớ tới, nàng tương tư.
Rồi tiếp sau đó nữa, nàng đến Đan Vương điện, mối tình tương tư càng làm cho lòng người chua xót nhưng hắn vẫn tìm được nàng. Vì nàng, hắn lướt ngang qua vô vàn địa vực, tru sát Hoa Tiêu Vân của gia tộc Hoa thị. Vì nàng, trên đài chiến đấu Thiên Mệnh bảng, vô cùng kiêu ngạo kéo tay nàng nói cho thế nhân biết, nàng là nữ nhân của hắn, giây phút ấy, nàng như có được cả thế giới. Nàng vĩnh viễn không cách nào quên được ánh mắt của hắn khi nhìn về phía nàng lúc đó, cái ánh mắt đó cố chấp, giống như muốn tuyên bố với thế nhân rằng dù có trở thành kẻ thù của cả thế giới, hắn cũng muốn nắm chặt lấy tay nàng.
Nước mắt thấm ướt áo, không có ai biết thánh nữ đã trải qua cái gì, nhớ ra cái gì, là dạng ký ức gì, mà lại làm cho nàng đau lòng như thế, đau thấu tim.
Mạc Khuynh Thành hai tay ôm ngực, thật sự là đau quá, nàng đang nhớ lại cảnh tượng cuối cùng kia, Đan Vương điện, Tần Vấn Thiên dùng máu tế Yêu kiếm, hóa thân Đại Bằng, dù phải bổ đôi Đan Vương điện cũng muốn cứu nàng. Nàng nhớ lại cảnh tượng hắn bị vô số cường giả vây công, bị cường giả Thiên Tượng đánh đến trọng thương gần chết, làm sao nàng có thể quên, làm sao nàng lại có thể quên đi tất cả!
Trong lúc bất chợt, mọi người chỉ thấy Mạc Khuynh Thành xoay người, phóng vút đi, làn áo tuyết trắng bay múa trên không trung, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, như có từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mặt đất.
- Thánh nữ!
Người của Dược Hoàng cốc và Tử Lôi tông đều vô cùng hoảng hốt, rối rít đuổi theo Mạc Khuynh Thành, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vậy, tại sao lại như thế?
Mạc Khuynh Thành như một lần nữa trải qua một đời người, đau đến thấu tim.
Còn về Tần Vấn Thiên, khoảnh khắc Mạc Khuynh Thành đi khỏi, lòng hắn cảm thấy đau xót vô cùng.
Sao có thể như thế được, Khuynh Thành sao lại không nhớ ra hắn?
Nhưng khi nghĩ đến Khuynh Thành hóa đan, ở trong tình cảnh tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, hắn liền bình tĩnh lại, hắn không trách nàng, Khuynh Thành có thể sống đã là trời cao ban ơn rồi, không phải sao?
Hắn từng sợ nàng sẽ vĩnh viễn rời đi nhưng hôm nay, hắn lại gặp được bóng dáng khiến hắn nhớ mãi không quên này. Đây đã là mổ kết cục rất đẹp rồi, mặc dù nàng không nhớ rõ hắn nhưng hắn vẫn tin tưởng Mạc Khuynh Thành, tin tưởng nàng cũng không cố ý như thế, nhất định là bởi nàng trọng thương mới quên mất cái gì đó. Nhưng hắn cũng tin chắc, Khuynh Thành sẽ nhớ ra, nhất định sẽ nhớ ra hắn.
Nghĩ tới đây, trên mặt Tần Vấn Thiên lại hiện lên một nụ cười, rất rực rỡ, rất tốt đẹp.
Ngẩng đầu nhìn hư không, trên trời sáng rỡ, ánh nắng chiếu rọi lên khuôn mặt làm cho người ta cảm giác thật thoải mái.
Còn sống, chính là điều tuyệt nhất không phải sao?
- Sư đệ, ngươi đúng là khiến cho sư huynh phải mở rộng tầm mắt nha. Mặc dù thánh nữ nghiêng nước nghiêng thành nhưng ngươi cũng không thể xông thẳng lên như vậy đâu, ngươi quá manh động rồi.
Lưu Vân vỗ vai Tần Vấn Thiên, có phần sùng bái nhìn Tần Vấn Thiên.
- Sư đệ, ngươi hơi xúc động quá rồi, thánh nữ Dược Hoàng cốc thân phận bất phàm, chúng ta thân là đệ tử Trượng Kiếm tông, tốt xấu gì cũng phải chú ý, tránh gây ảnh hưởng.
Kiều Vũ khuyên một tiếng, quả thật là tên Tần Vấn Thiên này hành động có chút xúc động thái quá.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, hắn không giải thích điều gì, trên mặt vẫn cứ mang theo nụ cười mỉm đầy thản nhiên.
Diệp Lăng Sương nhìn Tần Vấn Thiên, có phần không biết phải nói gì, người này háo sắc thì cũng thôi đi, sao mà ngay cả lúc này cũng vậy, thánh nữ tới để cứu cha nàng, nếu như để va chạm với người của Dược Hoàng cốc, cha của nàng phải làm sao bây giờ.
- Tần sư đệ, sau này cho dù là vì giúp ta, cũng nên kiềm chế một chút được không?
Diệp Lăng Sương cũng không muốn trách cứ Tần Vấn Thiên, suy cho cùng hắn cũng đi theo những người khác của Trượng Kiếm tông để bảo vệ nàng trở về nước Diệp nên nàng cũng chỉ có thể khuyên bảo.
- Sư tỷ, là lỗi của ta.
Tần Vấn Thiên có thể hiểu cho Diệp Lăng Sương, cha của nàng bất cứ lúc nào cũng đều có thể nguy hiểm đến tính mạng, mạng sống đang ngàn cân treo sợi tóc, người của Dược Hoàng cốc là hi vọng của nàng. Nếu như bởi vì hắn nhất thời xúc động mà khiến cho người của Dược Hoàng cốc thù ghét, đương nhiên là Diệp Lăng Sương không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó xảy ra.
- Cảm ơn Tần sư đệ có thể hiểu cho ta.
Diệp Lăng Sương nhẹ nhàng đáp.
Tần Vấn Thiên lắc đầu, bên cạnh có không ít cường giả của nước Diệp, trong số bọn họ có một ít người là Nhân Hoàng nhất mạch, ánh mắt họ khi nhìn hắn hiển nhiên không hề thân thiện, về phần người của Tề vương nhất mạch thì đều mang theo sự châm chọc mà lạnh lùng cười thầm, đại khái là đang châm chọc chính hắn không biết tốt xấu.
Khuynh Thành…
Thầm thở dài một tiếng trong lòng, Tần Vấn Thiên xoay người, mở miệng nói:
- Chẳng phải là người Tử Lôi tông nói là tới đấu trường đấy ư, chúng ta đi thôi.
- Ừm.
Mọi người đồng loạt xoay người đi về phía đấu trường, Diệp Lăng Sương cũng đi cùng mọi người, về phần Nhân Hoàng bên kia đã có chư vị hoàng phi chăm sóc.
Nhưng vào ngay lúc này, bọn họ bỗng nhiên đều ngây ngẩn cả người, vẫn không nhúc nhích.
Chỉ thấy phía trước, một bóng dáng tuyệt mỹ lao đến bên này, trên dung nhan nghiêng nước nghiêng thành kia đều là những dòng nước mắt trong suốt, chỉ mới nhìn thoáng qua liền như có thể làm cho người ta cảm thấy cõi lòng tan nát.
- Thánh nữ Dược Hoàng cốc?
Mọi người đều ngây dại, chuyện gì thế này?
Thánh nữ sao lại khóc đến mức đau lòng như thế, chạy về phía bên này.
Tần Vấn Thiên cũng ngẩn ngơ nhưng rất nhanh, hắn liền nở nụ cười, hắn thấy được Khuynh Thành đang nhìn về phía hắn.
Mạc Khuynh Thành dừng bước chân lại, đứng ở đối diện đám người, khẽ cúi đầu, đưa tay muốn lau sạch nước mắt nhưng lau không hết. Lúc ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn đang không ngừng chảy xuống nhưng phía dưới nước mắt, lại xuất hiện một nụ cười vô cùng xinh đẹp. Kiểu xinh đẹp này không chỉ khiến cho nam tử Trượng Kiếm tông ngây dại mà ngay cả Diệp Lăng Sương cũng vô cùng chấn động.
Tần Vấn Thiên đi lên phía trước một bước, tiến tới phía trước Mạc Khuynh Thành, hắn vươn tay đặt ở trên mặt Mạc Khuynh Thành, giúp nàng lau nước mắt đi, mỉm cười nói:
- Đừng khóc, sắp thành con mèo hoa rồi.
Giọng hắn dịu dàng, Mạc Khuynh Thành nghe thế thì bật cười nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Thế rồi nàng lại tiến lên, rồi bất chợt bổ nhào lên người Tần Vấn Thiên, hai tay ôm hắn thật chặt, giống như sợ hãi sẽ lại mất đi hắn thêm một lần nữa.
Mọi người của Trượng Kiếm tông hoàn toàn ngẩn ngơ, dụi dụi đôi mắt, chỉ cảm thấy quá không chân thật.
Miệng Lưu Vân thì đã biến thành hình tròn, giống như là nhìn thấy quỷ, nuốt nước miếng, thấp giọng mắng:
- Cái tên khốn kiếp này đang sử dụng ảo thuật à?
Trong lòng Diệp Lăng Sương cũng đang vô cùng chấn động, trái tim không ngừng nhảy lên rất nhanh, quả thực là nàng không dám tin vào hai mắt của mình. Thánh nữ Dược Hoàng cốc lại giống như một nữ hài tử, bổ nhào lên người Tần Vấn Thiên, thế giới này bị làm sao vậy?
- Thánh nữ!
Lúc người của Dược Hoàng cốc chạy tới cũng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho sợ hãi ngây người, mọi người như bị lôi điện bổ trúng, ngây người như phỗng, kinh ngạc nhìn thánh nữ Dược Hoàng cốc của các nàng lao vào trong lòng người thanh niên kia.
Khuôn mặt đầy nước mắt kia là vì hắn mà chảy?
Nỗi đau thấu tim kia là vì hắn mà sinh?
Kích thích mãnh liệt trong miệng Dược Hoàng chính là nhìn thấy hắn một cái trong biển người mênh mông?
Đầu óc các nàng có phần hơi loạn, các nàng không cách nào tưởng tượng ra được đây là tình cảm như thế nào, thánh nữ của các nàng và người thanh niên trước mắt từng có mối tình khắc cốt ghi tâm ư?
Nói vậy, vừa rồi thanh niên kia xúc động như thế cũng không phải là bởi vì thánh nữ xinh đẹp mà đơn giản đây là người thương của hắn!
Lúc người của Tử Lôi tông đến thì mặt mũi xanh mét, ít nhiều gì bọn hắn cũng có một chút tâm tự đối với Mạc Khuynh Thành, nhưng không ngờ lại chứng kiến được cảnh tượng như vậy.
Nhất là Diệp Không Phàm, hắn thân là thiên chi kiêu tử của Tử Lôi tông, vương tử của nước Diệp, tương lai sẽ trở thành thái tử. Hắn muốn nhân cơ hội lần này lấy được thiện cảm của thánh nữ Dược Hoàng cốc, tóm lấy Mạc Khuynh Thành nhưng cái cảnh tượng trước mắt hắn đây lại trực tiếp đánh tan ý tưởng của hắn.
Kẻ ngu cũng có thể nhìn ra, hai người này không chỉ quen biết mà còn là một cặp tình nhân.
Nhưng sao thánh nữ lại yêu hắn ta, hắn ta nào xứng đôi với thánh nữ Dược Hoàng cốc, nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Không Phàm liền có tia nhọn sắc lạnh hiện lên.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi...
Mạc Khuynh Thành không ngừng nói ra ba chữ này, nàng hận chính mình, thế mà nàng lại có thể quên mất hắn, tại sao nàng có thể quên mất hắn, cho dù là giờ phút này, nàng vẫn không thể tha thứ cho chính mình, nàng hận chính mình.
- Khuynh Thành, đừng như thế.
Tần Vấn Thiên cảm nhận được sự áy náy của Mạc Khuynh Thành, trong lòng khẽ rung động, không phải là hắn không cảm thấy mình thiếu nợ Khuynh Thành.
- Ừm.
Mạc Khuynh Thành gật đầu, vẫn cứ ôm Tần Vấn Thiên thật chặt, giống như thế giới này chỉ còn lại có hai người bọn họ, những người khác đều như không hề tồn tại.