Thái Cổ Thần Vương
Trượng Kiếm tông, hơn mười vị thanh niên ngự kiếm mà đi, hướng về phía trời cao đi, hóa thành từng luồng sáng trắng.
Những người này đều là những đệ tử Trượng Kiếm tông đang lên đường đi tới nước Diệp.
Hiển nhiên Tần Vấn Thiên cũng ở trong số đó, những đệ tử Trượng Kiếm tông này đều có tu vi ở cảnh giới Thiên Cương, suy cho cùng nước Diệp chính là một quốc gia cực kỳ cổ xưa đã trường tồn hàng vạn năm, thế lực lớn mạnh. Trượng Kiếm tông không thể mạnh mẽ trực tiếp xen vào chuyện nội bộ của nước Diệp, chỉ là bởi vì tình nghĩa giữa sư huynh muội với nhau nên những đệ tử núi này mới bằng lòng cùng đồng hành với Diệp Lăng Sương trong chuyến đi này, ít nhất là có thể bảo vệ Diệp Lăng Sương an toàn.
Nhân vật chỉ huy trong đoàn người này chính là một thanh niên mặc áo đen, người này có tu vi Thiên Cương cảnh tầng tám, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của Lăng Thiên kiếm chủ, tên là Đoạn Hàn, mọi người thường hay gọi hắn là Cửu sư huynh.
Địa vị của đệ tử thân truyền của kiếm chủ vẫn cao hơn những đệ tử bình thường một chút, ví dụ như Đoạn Hàn, hắn là người đệ tử thứ chín của Lăng Thiên kiếm chủ nhưng nếu như so với các đệ tử gác núi, hiển nhiên là sẽ không được vị trí cao như vậy. Thế nhưng mọi người vẫn đều gọi hắn một tiếng cửu sư huynh, đây là đãi ngộ dành cho đệ tử thân truyền của kiếm chủ.
Tính cách Đoạn Hàn hơi lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt với tính cách của Lâm Soái, tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, không hề che giấu nhuệ khí trên người chút nào, hơn nữa cũng không thích nói chuyện, loại trầm lặng này làm cho hắn càng trở nên uy nghiêm hơn vài phần.
- Sư muội, đừng quá lo lắng, nếu thánh nữ của Dược Hoàng cốc đã đến, với sự lợi hại của nàng trong truyền thuyết, ít nhất thì cũng có thể tạm thời khống chế được thương thế của Diệp Hoàng.
Một vị nữ đệ tử đứng ở bên cạnh khuyên nhủ Diệp Lăng Sương, người này tên là Kiều Vũ, là người có quan hệ không tệ với Diệp Lăng Sương ở trong Trượng Kiếm tông.
- Vâng.
Diệp Lăng Sương khẽ gật đầu nhưng vẻ sầu lo hiện lên trên hai đầu lông mày vẫn không cách nào che giấu được.
- Ta nghe nói thánh nữ Dược Hoàng cốc có dung mạo tuyệt trần, chẳng bao lâu nữa là có thể gặp được nàng rồi, thật là đáng mong đợi!
Đôi mắt Lưu Vân sáng lên, khiến cho mọi người đều phải tỏ vẻ khinh bỉ mà nhìn hắn, từ trước đến giờ tên này vẫn luôn rất háo sắc nhưng mỗi khi nói chuyện hắn đều khiến người ta cảm thấy thoải mái.
- Ngươi không có hi vọng đâu.
Kiều Vũ khinh bỉ nói.
- Thánh nữ Dược Hoàng cốc là luyện đan sư cấp năm, số người của các đại gia tộc các đại môn phái ở nước Diệp muốn đến làm thân sợ rằng cũng có thể giẫm sụp cả cổng vào Dược Hoàng cốc, kể cả những thiên chi kiêu tử. Nhưng sợ rằng Dược Hoàng cốc cũng sẽ không để cho bọn họ vào cửa, mấu chốt là phải xem bản thân thánh nữ có thích hay không, ví như ta, một người ngọc thụ lâm phong như thế, có lẽ lại được thánh nữ coi trọng rồi ấy chứ!
Lưu Vân đang mơ mộng.
Tần Vấn Thiên nghe được những lời của bọn họ thì lòng đầy đau xót, không tự chủ được mà nhớ tới Mạc Khuynh Thành.
Ngày xưa lúc còn ở Đan Vương điện, cùng với Dược Hoàng cốc ở hiện tại không phải là không có phần tương tự, loại thế lực luyện đan siêu nhiên này đều là đối tượng mà các thế lực đứng đầu đều muốn tranh thủ lôi kéo mượn sức.
Nhưng Mạc Khuynh Thành bây giờ sống chết ra sao, hắn cũng không biết.
Nghĩ đến lúc ấy Khuynh Thành bị Đan Vương điện đưa đi hiến tế ở Khô Cốt Chi Thi, trong lòng Tần Vấn Thiên liền bùng lên lửa giận, Đan Vương điện kia, hắn nhất định sẽ trở lại.
Nhưng mà Khuynh Thành, nàng vẫn còn sống trên đời này không?
Hắn từng điều tra khắp Đại Hạ, không có được bất kỳ tin tức nào về Mạc Khuynh Thành, sau trận chiến ấy hắn bị ngất xỉu, Khuynh Thành cũng biến mất biệt tăm, giống như nàng chưa từng xuất hiện ở Đại Hạ, Đan Vương điện cũng không hề nhắc tới.
Chỉ có Thanh Nhi là nói có thể Khuynh Thành vẫn còn sống, khiến cho trong lòng Tần Vấn Thiên tiếp tục tồn tại một tia hi vọng.
- Nghĩ cái gì mà sững cả người ra thế, không phải là cũng có ý đồ gì với thánh nữ Dược Hoàng cốc đấy chứ?
Lưu Vân nhìn Tần Vấn Thiên đứng ở bên cạnh cười nói.
Tần Vấn Thiên khẽ lắc đầu, hỏi:
- Thánh nữ Dược Hoàng cốc chính là luyện đan sư cấp năm, thế lực này rất mạnh sao?
- Tất nhiên là rất mạnh, thật sự là mạnh đến đâu thì ta cũng không biết vì Dược Hoàng cốc ít khi nảy sinh va chạm với người bên ngoài, sẽ không có ai gây phiền toái cho Dược Hoàng cốc. Vì vậy Dược Hoàng cốc có địa vị rất cao ở Hoàng Cực Thánh Vực, Dược Hoàng lại còn là luyện đan sư cấp năm cao cấp nhất, cho dù là chín đại thế lực đứng đầu, ai có thể bảo đảm rằng có một ngày bản thân sẽ không phải đến cầu cạnh hắn. Trong lĩnh vực đan và dược, Dược Hoàng cốc mạnh hơn Hoàng Cực Thánh tông, được xem như là đứng đầu ở Hoàng Cực Thánh Vực.
Lưu Vân chậm rãi nói khiến cho Tần Vấn Thiên âm thầm gật đầu, quả nhiên là một thế lực siêu nhiên.
Dọc đường, Tần Vấn Thiên và Lưu Vân trò chuyện không ít, chủ yếu là Lưu Vân nói, Tần Vấn Thiên nghe, ngoại trừ giới thiệu cho hắn một số tình hình ở Hoàng Cực Thánh Vực, dĩ nhiên là không thể thiếu những “nơi tuyệt vời” mỹ nữ như mây kia, rồi còn muốn dẫn Tần Vấn Thiên đi xem thử, khiến cho Tần Vấn Thiên không biết nên nói gì cho phải.
Hơn nửa ngày sau, đi qua rất nhiều khu vực, rốt cuộc nhóm người Tần Vấn Thiên cũng đi tới đô thành của nước Diệp.
Trong thành, những người quân sĩ mặc áo giáp rực rỡ, cửa thành cao vút như được đúc từ hoàng kim, lộ ra vẻ đẹp cổ xưa. Nơi này chính là khu vực quan trọng của Nước Diệp, có hoàng cung và các tòa vương phủ, thủ vệ cực kỳ nghiêm ngặt, cường giả như mây.
- Đứng lại!
Một tiếng quát to vang lên, chỉ thấy một luồng hào quang kim sắc xông thẳng lên vòm trời, một vị tướng quân cầm trường thương kim sắc trong tay, nhắm thẳng vào mọi người của Trượng Kiếm tông.
- Chúng ta đi xuống.
Diệp Lăng Sương lên tiếng, đoàn người hạ xuống phía dưới, nhiều quân sĩ áo giáp bay lên không trung, chặn ở phía trước, vị tướng quân cầm đầu kia lạnh lùng nói:
- Trọng địa phận của hoàng tộc nước Diệp, cấm đi lại!
- Ngông cuồng!
Diệp Lăng Sương lạnh lùng quát lại, lúc này nàng đã thu lại khí chất nhu nhược, trên người tỏa ra một luồng uy nghiêm mãnh liệt, cất tiếng nói lạnh lẽo như băng:
- Nhìn thấy bổn cung, lại dám ngăn trở?
Hình như lúc này tướng sĩ thủ vệ kia mới nhìn thấy Diệp Lăng Sương, trong mắt hiện lên ý cười lạnh lùng. Hiện nay Tề vương đã nắm quyền, sợ rằng không được bao lâu nữa nàng ta sẽ trở thành tù nhân, thế mà lúc này còn bày ra cái vẻ uy phong của một vị công chúa. Nhưng nữ nhân này cũng rất xinh đẹp, hơn nữa còn gia nhập Trượng Kiếm tông, hắn cũng không thể quá đắc tội nàng ta.
- Thì ra Lăng Sương công chúa, thuộc hạ thiếu sót, nhất thời lại không nhận ra công chúa, mong công chúa thứ tội.
Vị tướng này miệng thì nói thế nhưng sắc mặt thì đâu có vẻ nhận tội, hắn đưa mắt nhìn về những người khác, mở miệng nói:
- Nhưng đây chính là trọng địa của hoàng tộc, công chúa đưa một đám người xa lạ đến đây thì thật không thỏa đáng.
- Hỗn láo, bổn cung dẫn bằng hữu đến đây làm khách, há lại để ngươi nhiều lời?
Diệp Lăng Sương lạnh giọng quát lên, sau đó lại nói:
- Dám to gan phạm thượng, bắt hắn lại cho ta.
Nàng chính là công chúa của nước Diệp, hôm nay ngay cả một tên thủ vệ cũng dám càn rỡ ngỗ ngược với nàng như thế, quả thực là to gan lớn mật. Đây đã rõ ràng là đang khiêu khích quyền uy của nàng, nói vậy tình huống hiện tại của phụ hoàng cũng rất không ổn, nghĩ tới đây Diệp Lăng Sương lại càng lo lắng.
Nhưng sau khi nghe được lời ra lệnh của nàng, các tướng sĩ vẫn không động đậy, không có ai chịu nghe lệnh.
Bàn tay Đoạn Hàn run lên, vạt áo đen bay trong gió, một kiếm đầy ánh sáng lạnh vung ra, trong phút chốc ấy khi một kiếm kia phủ xuống, vẻ mặt đám người kia hoàn toàn biến đổi, phóng trường thương ra, kim quang chói mắt.
- Phụt...
Một thanh kiếm sắc màu đen xuyên thẳng qua ấn đường của hắn, đám thủ vệ lập tức tái mặt, tất cả đều bộc phát ra khí thế mạnh mẽ, đám thủ vệ lại đều là cường giả Thiên Cương.
Nhưng Đoạn Hàn đảo mắt qua, cặp mắt sâu thẳm kia như bắn ra từng thanh kiếm bén nhọn.
Diệp Lăng Sương thấy Đoạn Hàn ra tay, hiển nhiên cũng hiểu được ý của hắn, lạnh lùng quát một tiếng:
- Tên này dám phạm thượng, phải giết, nếu còn có người có can đảm dám ngăn trở, giết không tha!
Dứt lời, đoàn người chậm rãi tiến dến, lần này không có ai còn dám ngăn cản, những thủ vệ kia nhìn thi thể tướng lãnh, vẻ mặt xanh mét. Đây cũng là một vị cường giả Thiên Cương tầng bảy, vậy mà lại bị giết chết chỉ bằng một kiếm.
- Người của Trượng Kiếm tông mà lại hống hách lộng hành thế này sao?
Những thủ vệ kia đều thầm kinh hãi trong lòng nhưng không dám nói ra, không ngờ đối phương lại ra tay tàn nhẫn đến thế, không nói một lời liền giết chết tươi.
Nhóm người Trượng Kiếm tông tiếp tục đi về phía trước, mảnh đất hoàng tộc này vô cùng uy nghiêm hùng vĩ, có rất nhiều vương phủ, mỗi một tòa vương phủ đều chiếm diện tích đến mấy trăm dặm, lúc có nhân vật cường đại quét mắt nhìn về phía mọi người trên hư không, điều này làm cho Tần Vấn Thiên càng nhân thức rõ về sự lớn mạnh của nước Diệp, sợ rằng cường giả của một tòa vương phủ cũng đã đủ để quét ngang hoàng triều Đại Hạ, càng không cần phải nói đến cả nước Diệp.
Rốt cuộc, phía trước xuất hiện một tòa hoàng cung cổ xưa vô cùng lớn, lại có tường thành cao vút kim sắc giống như được đúc từ hoàng kim, chỉ thấy một nhóm người chậm rãi đi ra, treo trên mặt một nụ cười mỉm.
- Sao Lăng Sương công chúa trở lại mà không báo trước một tiếng?
Một vị cường giả cầm đầu mỉm cười nói nhưng vẻ mặt Diệp Lăng Sương lại rất khó chịu, đây là người của Hàn vương phủ, hắn ta là một vị tộc thúc, bọn họ thế mà lại xuất hiện ở hoàng cung, có thể thấy được tình thế hiện tại ở hoàng cung nghiêm trọng đến nhường nào, sợ rằng cũng đã bị bọn họ khống chế, Hàn vương vốn rất thường qua lại với Tề vương.
- Ta muốn đi gặp phụ hoàng.
Diệp Lăng Sương lạnh lùng nói, cường giả kia nhìn thoáng qua những người của Trượng Kiếm tông bên cạnh Diệp Lăng Sương, cười nói:
- Chư vị tuấn kiệt Trượng Kiếm tông đến nước Diệp ta đây thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này, kính mời chư vị vào hoàng cung nghỉ ngơi.
Mọi người đều không để ý đến, bọn họ cứ thế mà đến, không hề che giấu, với sự lớn mạnh của nước Diệp có lẽ đã sớm nhận được tin tức, hôm nay cũng chỉ là chuyện ứng phó.
Nhóm người Trượng Kiếm tông liền tiến vào, từ hư không bước chân vào trong hoàng cung, chỉ thấy hôm nay xung quanh tòa hoàng cung uy nghiêm rộng lớn này đều là quân sĩ áo giáp, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, có thể thấy được thế cục căng thẳng đến mức nào.
Lúc này trong lòng Diệp Lăng Sương chỉ đau đáu lo lắng cho phụ thân của nàng, nàng chạy thẳng tới phía Nhân Hoàng cổ điện, lao vút đi như một cơn gió.
Giờ phút này ở bên ngoài Nhân Hoàng cổ điện cũng có rất nhiều cường giả đang tụ tập, giống như thể cường hào ác bá ở khắp nơi đều tụ tập hết ở đây.
Diệp Lăng Sương trợn mắt nhìn về một phía, ở đó có một vị thanh niên, vẻ mặt như điện, hắn mặc vương bào, uy nghiêm bất phàm, cặp mắt sâu hun hút kia giống như có thể nhìn xuyên thủng người.
Hơn nữa, quanh người thanh niên này cũng có không ít người cùng trang lứa mà người bình thường không thể so sánh, bọn họ toát ra một luồng khí phách, mỗi một người đều là những thanh niên tuấn kiệt, vô cùng chói mắt.
Những người thanh niên của Trượng Kiếm tông chạm mắt với bọn họ, cứ như thể có một luồng nhuệ khí đáng sợ đang tràn ngập khắp khoảng không gian này.
Cường giả Tử Lôi tông.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong đầu, không thể nghi ngờ gì nữa, người thanh niên mặc vương bào kia chính là vương tử trong miệng Lưu Vân, nhi tử của Tề vương, thiên chi kiêu tử của Tử Lôi tông, một thế hệ yêu nghiệt. Người bên cạnh hắn hẳn cũng là đệ tử của Tử Lôi tông, cùng theo hắn tới hoàng cung nước Diệp. Nếu nói rằng Tử Lôi tông không hề đứng ở sau lưng muốn Tề vương khống chế nước Diệp, sợ rằng cũng chẳng ai tin.
Bóng dáng Diệp Lăng Sương phóng lên, bước vào Nhân Hoàng cổ điện, lại thấy một nhóm người chặn nàng lại không cho nàng tiếp tục đi vào, mở miệng nói:
- Công chúa, Nhân Hoàng bệnh nặng, thánh nữ Dược Hoàng cốc đang cứu trị cho Nhân Hoàng, công chúa còn phải chờ ở bên ngoài thêm một lúc nữa.
- Phụ hoàng bệnh nặng, sao ta có thể không ở bên cạnh, không được!
Diệp Lăng Sương mở miệng nói, người phía trước thấy được sự quyết tâm trong ánh mắt của nàng nên đành nhường đường cho nàng đi nhưng lại ngăn cản đám người Đoạn Hàn.
- Các ngươi chờ ta ở chỗ này.
Diệp Lăng Sương quay đầu lại nói với đám người Đoạn Hàn, nếu như đã đến hoàng cung thì cũng không có ai dám ám hại Diệp Lăng Sương, Đoạn Hàn bọn họ cũng đành chờ chực ở chỗ này.