Thái Cổ Thần Vương

Chương 437




Chim đại bàng bay lượn trên bầu trời hoàng triều Đại Hạ. Trong mấy ngày qua đã đi qua không ít nơi.

Vân trung đại bàng, tự xưng là vương của bầu trời, có thể thấy tốc độ của nó đáng sợ đến bực nào, Cho dù là cửu thiên Ứng Long cũng khó mà so được với đại bàng. Sau khi gặp gỡ đám người của Bạch Lộc thư viện xong thì Đế Thiên lại đi tới chỗ đóng quân của Tông gia, gọi ba vị cường giả của đám Tông Nghĩa leo lên lưng đại bàng.

Đế Thiên chính là Tần Vấn Thiên, có điều đại bàng và Tần Vấn Thiên không thể xuất hiện cùng lúc được cho nên hắn dùng bí pháp lấy được từ Đế Phong thay đổi gương mặt. Còn phần tên Đế Thiên thì bởi vì Thương Vương họ Đế, tượng trưng cho người thừa kế của Đế Thương, từ Thiên thì lấy chữ cuối trong Tần Vấn Thiên, lại có khí phách đế lâm cửu thiên, muốn xưng vương ở Đại Hạ.

Mà Đế Thiên ngày hôm nay cũng giống như Tần Vấn Thiên ngày xưa, không phải là hóa thân bên ngoài mà chính là chân thân của hắn.

Đây cũng chính là chỗ mạnh nhất của Đại Niết tiên pháp, có thể huyễn hóa ra thân thể chân ngã, bản tôn chân chính. Cho dù là Tinh Hồn, cảnh giới, huyết mạch, ngay cả tính tình cũng là của bản tôn, hoàn toàn không khác nhau chút nào.

Đế Thiên được sinh ra từ Niết Bàn chính là Tần Vấn Thiên trước khi hóa thân thành đại bàng, nhưng tu vi của hắn đã tăng lên tới Thiên Cương cảnh tầng hai rồi.

Sau khi Tần Vấn Thiên tu luyện Đại Niết tiên pháp cũng biết rõ điểm đáng sợ của công pháp này. Tạo ra một chân thân chân ngã không phải là thuật hóa thân đã là nghịch thiên lắm rồi. Chẳng trách Thanh Nhi bảo hắn không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Lúc này hắn đang suy nghĩ, rốt cuộc Thanh Nhi đã phải trả cái giá thế nào mới có thể lấy được bộ tiên pháp nghịch thiên như thế này?

Đáng tiếc, Niết Bản trong Đại Niết tiêp pháp chỉ có thể làm một làm, Nếu còn muốn huyễn hóa ra nữa thì chính là tử vong thật sự.

Tần Vấn Thiên đứng trên lưng đại bàng quan sát phía dưới nhìn thấy phía trước có ngọn núi cao ngất trời, hắn bèn nhìn thoáng qua địa đồ trong tay mình rồi tâm niệm khẽ động. Ngay sau đó đại bàng cũng từ trên cao bay xuống dưới. Đế Thiên và đại bàng đều là chân thân, tuy hướng tu luyện khác nhau nhưng tâm ý tương thông, tuy hai mà một.

Gió lớn nổi lên, thoắt cái đại bàng đã bay xuống dưới chân núi kia. Lúc này Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía trước rồi nói:

- Các ngươi đợi ở đây đi, đại bàng theo ta đi lên trên.

Sau khi hắn vừa dứt lời thì lập tức cùng đại bàng đi lên núi. Hắn không ngự không bay lên mà bước từng bước lên núi.

Tuy đường núi gập ghềnh nhưng đối với tu sĩ Võ Mệnh thì chẳng có gì khó. Dù Tần Vấn Thiên bước từng bước lên trên nhưng tốc độ không chậm chút nào. Chẳng mấy chốc, một người một yêu đã lên tới đỉnh của ngọn núi. Ở đó có một căn nhà đơn sơ, bên ngoài còn có một vị lão giả mặc quần áo lam lũ yên lặng ngồi dưới đất, ngước mặt lên trời.

Tần Vấn Thiên và đại bàng im lặng đứng cạnh lão giả nọ. Mà lão nhân ấy vẫn im ỉm nhắm mắt ngồi đấy, dường như không hề có gì xảy ra.

Một lúc lâu sâu, môi lão nhân khẽ mấp máy. Ông nói:

- Đã đến rồi thì sao không nói.

- Ta là Đế Thiên.

Tần Vấn Thiên vừa lấy Thương Vượng lệnh ra vừa nói. Lão nhân lập tức im lặng, mãi một lúc sau ông mới mở mắt ra nhìn Tần Vấn Thiên và đại bàng, rồi nhìn chằm chằm vào Thương Vương lệnh. Sau đó ông đứng dậy đi vào trong phòng, chẳng bao lâu sau thì đi ra, lúc này trên lưng ông ấy lại có thêm một cái túi.

- Ta có nghe nói Hình Phạt nhất mạch, trong một ngàn năm qua đã gặp phải biến cổ lớn chỉ còn một người, nhưng vẫn chờ đợi, khiến cho Đế Thiên vô cùng khâm phục nên mới đi bộ lên núi.

Tần Vấn Thiên từ tốn nói, việc hắn đi bộ lên đây chính là thể hiện sự tôn trọng của mình.

- Dù chỉ còn một người nhưng vì nhất mạch đời đời tương truyền, mãi đến khi ta chấp chưởng Lôi Phạt chi trượng trong tay. Hôm nay nguyện đi theo thiếu chủ Đế thị.

Lão giã hơi khom người với Tần Vấn Thiên, sau đó hắn gật đầu rồi xoay người bước lên lưng đại bàng nói:

- Đi thôi.

Lão giả mặc áo tang vải thô bước từng bước lên lưng đại bàng. Lúc này, đại bàng mới giương cánh bay về phía xuống dưới, thoáng cái đã tới chân núi.

Đám người Bạch Lộc thư viện và Tông gia nhìn về phía lão giả. Bọn họ đều không biết sự tồn tại của đối phương cho nên không khỏi đánh giá người nọ thật kỹ. Sau đó nhìn thấy trượng hình mà ông ấy đeo sau lưng, bọn họ đều được trưởng bối kể về việc tương truyền đời đời của Thương Vương cung, lúc này ai nấy cũng biến sắc.

Tông Nghĩa lên tiếng hỏi:

- Là Hình Phạt nhất mạch sao?

Lão nhân liếc nhìn Tông Nghĩa một cái, trong đôi mặt đục ngầu dường như lóe lên một tia sắc bén rồi biến mất. Ông gật đầu nói:

- Xem ra Kiếm Môn nhất mạch vẫn truyền thừa như cũ nhỉ.

- Đi thôi.

Giọng nói Tần Vấn Thiên vẫn bình tĩnh như trước. Sau khi mọi người đều bước lên lưng đại bàng thì nó lập tức bay lên trời. Tuy bề ngoài bọn họ vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng có phần kinh hãi. Xem ra, lúc Tần Vấn Thiên giao quyền lực cho Đế Thiên xong thì Đế Thiên đã chuẩn bị thay mặt Tần Vấn Thiên chấp chưởng Thương Vương cung rồi, trong thời gian ngắn nhất đã tập hợp các mạch ẩn của Thương Vương cung lại với nhau.

Đại bàng lại tiếp tục bay lượn trên không. Lúc trước Tần Vấn Thiên đã nhờ Thanh Mị tiên tử điều tra rõ ràng tình hình của các mạch ẩn lớn. Bằng không hắn cũng không biết Hình Phạt nhất mạch đã gặp phải biến cố lớn như thế.

Hôm nay, hắn chỉ cần cầm Thương Vương lệnh trong tay đi tiếp quản là được.

Lúc này, trong một góc vẳng vẻ có hình nơi này rất phức tạp hoàn cảnh lại ác liệt ở thành U Châu, xung quanh thành U Châu có rât nhiều nơi nguy hiểm. Chính vì thế mà người trong hay ngoài thành U Châu đều có võ phong mạnh mẽ, có thế thì bọn họ mới phát triển được trong hoàn cảnh khó khăn thế này.

Ở phía bắc ngoài thành U châu có một vùng đất ngập trong băng tuyết. Vùng đất này vô cùng rộng lớn, được gọi là Bắc Cực Băng Vực. Bên trong cực kì nguy hiểm nhưng đối với người tu luyện sức mạnh băng tuyết thì đây chính là thiên đường.

Băng Linh tông ở Bắc Cực Băng Vực đã hơn một ngàn năm lịch sử. Người sáng lập ra tông môn chính là vài cô gái dẫn theo một nhóm người đến đây, dần dà phát triển thành một tông môn có hơn vạn người. Cũng bởi vì Băng Linh tông đến tận bây giờ luôn an phận không trêu chọc các thế lực tông môn khác, cũng không tranh quyền thế mà chỉ bồi dưỡng lực lượng của bản thân. Do đó, tuy có rất nhiều thế lực kiêng kị Băng Linh tông nhưng vì ý niệm của họ mà chưa có thế lực cường đại ra tay với Băng Linh tông cả.

Trên vùng đất rộng lớn phủ đầy băng tuyết, từng tòa cổ điện lạnh giá đứng sừng sững, còn có rất nhiều cô gái đi lại trên băng vực. Bọn họ đều ăn mặc mỏng manh như thể không sợ giá rét vậy.

- Sư tỷ, ngươi nhìn xem phía trên có gì kìa?

Ngay lúc này, có một cô gái ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt lộ ra vẻ giật mình. Có một bóng đen từ trên không lao xuống chỗ Băng Linh tông bọn họ.

Mà người dẫn đầu có khí chất phi phàm. Bảy người sau lưng hắn cũng toát ra một cỗ khí chất cường giác khiến người khác có cảm giác không thể đối địch với họ.

- Đi bẩm báo với tông môn mau lên.

Thân thể những cô gái này lóe lên một cái, một lát sau, có một bóng người từ trên không đáp lên tượng đá. Sau đó lần lượt xuất hiện thêm nhiều người nữa, tất cả đều là con gái, bởi vì pháp quyết tu luyện của Băng Linh tông chỉ thích hợp với nữ nhân mà thôi.

- Các vị là người phương nào?

Lúc này, một mỹ nhân trung niên lên tiếng hỏi đám người Tần Vấn Thiên.

- Tông chủ Băng Linh tông đang ở đâu?

Tông Nghĩa hỏi với vẻ hờ hững. Giọng nói bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén như thể có một cỗ kiếm uy tràn ngập khắp trời.

- Các hạ tìm Băng mỗ có chuyện gì?

Xa xa, một bóng người đang tiến lại gần. Lúc đám người Tần Vấn Thiên nhìn về phía xa thì thấy một cô gái mặc bộ đồ băng tuyết đang đi tới. Thoạt nhìn cô gái này có phần trẻ tuổi, độ khoảng ba mươi, da thịt mềm mại như nước nhưng trên người lại tản ra một cỗ hàn ý lạnh người.

- Đế Thương.

Tần Vấn Thiên máy môi truyền âm vào tai đối phương. Băng Ngọc Thiền khẽ biến sắc, rồi lập tức nói:

- Ngươi đi theo ta.

Sau khi cô nói xong thì xoay người bước đi, đám Tần Vấn Thiên cũng chậm chậm bước theo sau. Băng Ngọc Thiền dẫn bọn họ đi tới trước một tượng đá, mà tượng đá này khắc một vị mỹ nhân trông rất thật.

- Đây là Băng Linh, người sáng lập Băng Linh tông đúng không?

Tần Vấn Thiên nhìn tượng đá rồi mở miệng hỏi.

- Đúng vậy, tổ sư không cách nào quên được Thương Vương nên đã ra lệnh cho hậu nhân, sau khi bà ấy chết thì hóa cơ thể của bà thành băng dựng ở chỗ này, ghi nhớ cừu hận. Nếu như có một ngày hậu nhân của Thương Vương đến đây thì huỷ đi bức tượng này. Từ đó về sau, Băng Linh tông sẽ không còn thờ phụng tổ sư Băng Linh nữa mà sẽ đi theo hậu nhân của Thương Vương.

Băng Ngọc Thiền hờ hững nói. Lúc Tần Vấn Thiên lấy Thương Vương lệnh ra, cô nhìn cẩn thận một lúc rồi khom người nói:

- Băng Ngọc Thiền bái kiến thiếu chủ.

- Tình cảm mà Băng Linh tiền bối dành cho Thương Vương có trời đất làm chứng.

Tần Vấn Thiên nói tiếp:

- Tượng đá này không cần hủy, cứ bảo tồn vĩnh viễn ở đây đi. Ngươi chọn ba người mạnh nhất trong Băng Linh tông đi theo ta. Sau đó giao tông môn lại cho người có thể giao phó rồi giải tán Băng Linh tông, đi đến Tiên Trì cung ở yêu vực sâm lâm bên ngoài thành Yêu Châu đi. Thanh Mị tiên tử đang ở đó.

Lúc nghe nhắc đến Thanh Mị tiên tử thì Băng Ngọc Thiền hơi biến sắc rồi lập tức gật đầu:

- Ta sẽ đi sắp xếp ngay.

Sau vài khắc, Băng Ngọc Thiền sắp xếp mọi chuyện chu đáo xong thì đi theo Tấn Vấn Thiên bay lên không trung. Ngay lúc vừa bước vào tầng mây nhìn thấy chim đại bàng, con ngươi Băng Ngọc Thiền chợt co rụt lại lộ ra tia sáng sắc bén.

Có điều cô cũng không hỏi nhiều. Sau khi bước lên lưng đại bàng, Tần Vấn Thiên mới nói tiếp:

- Ta là Đế Thiên, chắc ngươi cũng biết thân phận của đại bàng rồi nhỉ. Tần Vấn Thiên mới chính là truyền nhân chân chính của Thương Vương. Chẳng qua hiện giờ hắn đã hóa thân thành đại bàng cho nên hắn mới giao tất cả mọi chuyện cho ta xử lý. Ta với hắn, tuy hai mà một, ngươi chỉ cần nhớ kĩ đừng để tông môn để lộ chuyện này ra ngoài. Chỉ cần trong lòng tất cả các mạch của Thương Vương biết là được rồi.

- Vâng.

Băng Ngọc Thiền gật đầu đáp. Tần Vấn Thiên cũng không nói thêm gì nữa, có thể nói chuyện này cực kỳ thuận lời. Băng Linh tông không nói lời nào đã giao quyển lực ra. Tuy nguyên nhân là vì lòng trung thành đối với Thương Vương nhưng há chẳng phải vì bên cạnh mình có một người có thực lực cường đại sao. Nếu một mình hắn đến đây tựa như năm đó một mình bước vào Bạch Lộc thư viện ở thành Vọng Châu thì sao có cục diện thế này được cơ chứ.

Ở hoàng triều Đại Hạ có một quốc gia tên là nước Thiên Lôi. Tuy nước này không gia nhập vào chín châu thành nhưng cũng là một thế lực không hề yếu kém. Nhất là Thiên Lôi thế gia hoàng thất của nước Thiên Lôi cũng vô cùng đáng sợ.

Trước đây, nước này không phải là nước Thiên Lôi, mà do tám trăm năm trước, Thiên Lôi thế gia trấn áp hoàng quyền, đạp hoàng quyền xuống dưới. Sau đó lại trải qua một cuộc đại chiến mà giành được đất nước vào tay mình. Vì thế Thiên Lôi thế gia mới đổi tên nước thành nước Thiên Lôi. Trong tám trăm năm đó, họ lại thâu tóm thêm ba nước lân cận khiến cho thực lực của đất nước ngày càng hùng mạnh.

Mà hoàng thất Thiên Lôi cũng rất lợi hại, họ mời chào cường giả khắp nơi, cường giả Thiên Cương cảnh cũng rất nhiều cho nên thế lực phát triển càng ngày càng đáng sợ.

Hôm nay, có vài vị khách không mời đến nước Thiên Lôi. Sau khi nhóm người Tần Vấn Thiên đến đây cũng không đi gặp hoàng thất Thiên Lôi ngay lập tức mà đi tới di chỉ của Thiên Lôi thế gia ngày trước. Bọn họ nhìn thấy một thế gia bị san thành bình địa, không còn sót lại người nào. Trong mắt Tần Vần Thiên lóe lên lãnh ý nhàn nhạt.

Trong số các mạch ẩn lớn của Thương Vương, vài thế lực đã không còn, trử những thế lực mà hắn đã thu phục ngày hôm nay thì chỉ còn mỗi Thiên Lôi thế gia vốn dĩ sẽ ở chỗ này. Nhưng mà, dường như Thiên Lôi thế gia lại không tuân theo di mệnh của Thương Vương chờ ở đây mà lại âm mưu mạnh mẽ. Thiên Lôi thế gia nay đã trở thành nước Thiên Lôi rồi.

Còn về phần di chỉ trong địa đồ của Thương Vương lệnh thì lại không hề để lại bất kỳ ai, điều này có nghĩa là bọn họ không xem di mệnh của Thương Vương ra gì. Thiên Lôi thế gia đã bành trướng chỉ muốn bay lên cao mà thôi!