Thái Cổ Thần Vương

Chương 416




- Bắt đầu từ hôm nay, Kiếm Tử Tông gia Tần Vấn Thiên có thể hiệu lệnh Tông gia, quyền lực của hắn có thể vượt trên gia chủ Tông gia!

Lời Tông Nghĩa nói ra khiến nội tâm toàn bộ người của Tông gia chấn động không thôi.

Lúc này, Tông Nghĩa lại giao quyền cho Tần Vấn Thiên, hơn nữa còn nói quyền lực của kiếm tử Tần Vấn Thiên có thể áp đảo cả gia chủ.

Đây chẳng phải là muốn phó thác sinh tử tồn vong của cả Tông gia vào tay Tần Vấn Thiên hay sao?

Rất nhiều người vẫn ngơ ngác nhìn thanh niên kia chưa kịp hồi thần. Mặc dù thiên phú và thực lực của Tần Vấn Thiên khiến bọn họ vô cùng rung động nhưng không ai ngờ tới gia chủ lại giáo quyền lực tối cao của Tông gia lại cho đối phương.

Tần Vấn Thiên cũng khá kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía Tông Nghĩa. Xem ra Tông Nghĩa muốn nhân cơ hội này đẩy hắn lên, lúc này hắn rút được yêu kiếm ra, chấn nhiếp quần hùng, đây đúng là thời cơ tốt để đẩy bản thân hắn lên cùng với Tông gia. Đương nhiên, Tông Nghĩa cũng có ý muốn báo cho hắn biết rằng Tông gia nguyện ý trung thành tuyệt đối với người thừa kế của Thương Vương là hắn đây.

Như vậy nếu sau này hắn thật sự quật khởi, phục hưng Thương Vương nhất mạch thì Tông gia cũng chiếm được một vị trí trong lòng hắn.

Với phong cách hành sự quả quyết của Tông Nghĩa, nếu đã lựa chọn con đường này thì cứ dứt khoát làm sao cho hoàn mỹ nhất, sẽ không để hắn có khúc mắc trong lòng.

- Vấn Thiên, Tông gia sau này coi như giao lại cho ngươi.

Chỉ thấy Tông Nghĩa khẽ cúi người trước mặt Tần Vấn Thiên, một màn này càng khiến mọi người thêm kinh hãi.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, đây không phải là lúc tỏ vẻ khiêm tốn, nếu Tông Nghĩa đã làm như thế thì hắn cũng nên chủ động gánh vác không được chểnh mảng.

- Trận chiến này, Thiên Kiếm tông và Lý gia đều đại thương nguyên khí, muốn khôi phục lại e là rất khó. Thế nhưng bên phía Vương gia căn bản không chịu tổn thất gì lớn, đám người này nhất định sẽ triệu tập cường giả từ thành Binh Châu đánh tới đây. Tông thúc, không thể ở lại thành Bái Kiếm này được nữa.

Tần Vấn Thiên chậm rãi nói, muốn đánh ngã thế lực cấp bá chủ như thế thì sức mạnh bây giờ của hắn còn quá yếu, vẫn còn thiếu nhiều lắm.

- Ừ, tối nay sẽ khai thác sạch kiếm mạch rồi lập tức rút lui khỏi thành Bái Kiếm.

Tông Nghĩa khẽ gật đầu, nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Vấn Thiên, có thể thu phục thanh yêu kiếm này không?

- Khó đấy, nó uống máu của ta, tuy có cộng minh nhưng vẫn kêu ngâm bi thiết như cũ, khó mà thuần phục được.

Tần Vấn Thiên chậm rãi đáp lời, hắn cúi đầu nhìn vào thanh yêu kiếm khổng lồ kia, trên hai tay bỗng tràn ra cự lực kinh khủng, kéo nó lên.

Đại địa nổ mạnh, vách đá rung chuyển, kiếm ý gào thét giữa thiên địa, trên thương khung, dưới tinh quang, dị tượng vẫn như vậy.

Tiếng kiếm ngâm mang đến cho người ta cảm giác vô cùng bi thương.

- Kiếm tựa yêu, nếu có linh vì sao không chịu thét vang cửu thiên?

Tần Vấn Thiên cúi đầu mở miệng nói với yêu kiếm, thanh âm của hắn ngân vang không dứt, như hòa làm một với tiếng kiếm kêu ngâm, vọng khắp trời đất.

Trên vách đá, người của thành Bái Kiếm đều có thể nghe rõ mồn một.

Lúc này, bọn họ đã biết Kiếm Tử Tông gia chính là người thanh niên truyền kỳ mang tên Tần Vấn Thiên người đứng đầu bảng Thiên Mệnh.

Người này đang muốn thuần phục yêu kiếm.

Yêu kiếm bất động ngàn vạn năm lại vì hắn mà động, người đứng đầu bảng Thiên Mệnh rốt cuộc là nhân vật như thế nào đây?

Rất nhiều người muốn đi xuống vách đá để nhìn Tần Vấn Thiên tận mắt, nhưng lúc này kiếm ý tràn ngập thiên địa nên không ai dám xuống.

Tần Vấn Thiên vừa nói xong thì yêu kiếm càng kêu ngâm thêm mãnh liệt hơn nữa, dị tượng trên bầu trời càng ngày càng lóa mắt, tiếng kiếm ngâm bi thiết tựa như tiếng của ngàn vạn thanh lợi kiếm đang gào thét.

Âm thanh gào thét của ngàn vạn lợi kiếm hội tụ chung với nhau, tựa như hóa thành một loại cổ âm tang thương.

- Hận trời quá thấp!

Thanh âm cổ xưa trầm thấp mà lại tang thương này vang vọng khắp thiên địa, khiến mọi người không khỏi kinh hồn khiếp vía.

Yêu kiếm lại nói tiếng người, vì hận trời quá thấp nên không chịu hét vang.

- Yêu kiếm, ngàn vạn năm không lên tiếng; một khi cất tiếng thì hận trời thấp!

Trong lòng Tần Vấn Thiên cũng vô cùng rung động, thấp giọng lẩm bẩm. Tiếng của hắn vẫn không ngừng hòa vào tiếng kêu ngâm bi thiết của kiếm, vọng khắp hư không.

Kiếm này, yêu dị cỡ nào.

Bất động ngàn vạn năm, không phải là không thể động mà chẳng qua là không chịu, không cam, không muốn động mà thôi.

Kiếm này hận trời quá thấp.

Cổ kiếm bậc này, khí phách biết bao.

Cho dù là người của Vương gia ở thành Binh Châu cũng bị câu nói của yêu kiếm làm cho kinh hãi run sợ.

Bọn họ đi tới thành Bái Kiếm, trừ việc khai thác kiếm mạch ra thì còn có một mục đích quan trọng hơn chính là muốn thu phục yêu kiếm để Vương gia sử dụng.

Nhưng khi nghe yêu kiếm nói ra lời như vậy, người của Vương gia liền bỏ ngay tâm tư này, không dám nghĩ tới nữa.

Yêu kiếm hận trời quá thấp, vậy thì nói gì đến khoảng trời nho nhỏ ở Vương gia.

Tuy Vương gia là một trong những bá chủ ở thành Binh Châu nhưng nếu so với bầu trời của cả đại lục, bọn họ nào dám tranh so.

Chẳng trách ngàn vạn năm qua không ai có thể thuần phục được yêu kiếm. Yêu kiếm bậc này, ngay cả trời cũng dám chê bai thì há lại để cho người đời thuần phục.

- Kêu ngâm bi thiết như vậy chỉ vì hận trời quá thấp.

Tần Vấn Thiên lẩm bẩm nói:

- Ngươi đã chịu vì ta cất tiếng, vậy thì có nguyện để ta rút ra không? Ta tất nhiên sẽ không bôi nhọ ngươi.

Yêu kiếm vẫn tiếp tục kêu ngâm, điên cuồng run rẩy nhưng không hề nhúc nhích chút nào.

Tần Vấn Thiên cũng không thể rút yêu kiếm ra thêm một phân nào nữa.

Kiếm này không chịu động.

Người của Tông gia nhìn một màn trước mắt, trong lòng vô cùng khẩn trương, khi phát hiện kiếm không chịu động thì có vẻ mất mác.

Tông Nghĩa mở miệng khuyên:

- Kiếm này quá yêu dị, hận trời quá thấp, không chịu theo ngươi ra khỏi vỏ cũng là bình thường.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu nhưng vẫn cảm thấy hơi thất vọng, kiếm này không chịu ra đúng là đáng tiếc.

- Yêu kiếm bất động bao lâu nay, ngươi đã là người thứ nhất trong ngàn vạn năm qua có thể rút kiếm ra bảy thước rồi.

Tông Nghĩa tiếp tục khuyên nhủ, người của Tông gia nghe vậy thần sắc như chợt hiểu ra. Đúng rồi, Tần Vấn Thiên đã làm được chuyện mà ngàn vạn năm qua không ai làm được, hắn là người đầu tiên dùng sức mạnh của bản thân dẫn phát yêu kiếm rên ngâm bi thán, yêu kiếm uống máu nhưng cũng không giết hắn và hắn cũng là người đầu tiên có thể rút yêu kiếm ra.

Hắn còn trẻ như vậy cũng đã là người đứng đầu bảng Thiên Mệnh.

Tương lai của hắn sẽ có tiền đồ huy hoàng.

Tần Vấn Thiên đứng ở đó, huyết mạch trong cơ thể cuộn trào không nghỉ tựa như đang điên cuồng gầm thét, muốn lao ra khỏi cơ thể.

Tay cầm yêu kiếm, chỉ thấy kiếm uy từ từ yên lặng lại, ánh sáng ảm đạm dần, cuối cùng quang huy quanh yêu kiếm liền biến mất không thấy đâu, dị tượng cũng biến mất tăm.

Yêu kiếm không tiếp tục kêu ngâm, lại lâm vào trầm mặc vô biên lần nữa.

Loại trầm mặc này dường như toát lên vẻ bi thương vô tận, bi ai cô tịch ngàn vạn năm, ai có thể hiểu thấu?

Hận trời quá thấp, vậy thì ai có thể khiến cho yêu kiếm thét gào cùng cửu thiên?

Trên vách đá, mọi người thấy yêu kiếm không kêu nữa, hai nhà Vương Lý cùng với đám người của Thiên Kiếm tông rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, may là Tần Vấn Thiên không thể rút yêu kiếm ra được, nếu không thì với uy thế của kiếm này, bọn họ ắt phải gặp tai ương.

Kiếm này quá yêu dị, có linh lại dám hận trời thấp, nếu yêu kiếm chịu để Tần Vấn Thiên sử dụng sức mạnh của nó thì đến lúc đó cả hoàng triều Đại Hạ sẽ bị rung chuyển.

Nhưng dựa vào tâm tính của yêu kiếm này, hẳn là không ai thu phục được nó.

Tuy yêu kiếm chỉ phát ra một câu nhưng câu nói đó đã đủ để khiến cả Đại Hạ khiếp sợ.

Hận trời quá thấp!

- Đi khai thác kiếm mạch thôi.

Tần Vấn Thiên cũng không cố chấp đi thu phục. Với thực lực hiện nay của hắn, cho dù thật sự rút được kiếm này ra thì e là cũng khó mà điều khiển nó được.

- Ừ.

Tông Nghĩa khẽ gật đầu, sau đó liền mở miệng nói:

- Đi khai thác kiếm mạch, đồng thời tháo hết nhẫn Thần Văn của đám người kia ra.

Người của Tông gia gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi, mới vừa đánh một trận, cường giả chết quá nhiều, nhẫn Thần Văn của đám người kia ắt hẳn đều chứa tài phú kinh người, làm sao có thể để chúng lưu lại dưới chân vách đá được.

Tần Vấn Thiên chậm rãi bước xuống từ chỗ yêu kiếm, đi tới bên cạnh Tông Nghĩa.

Hôm nay, hai nhà Vương Lý cùng Thiên Kiếm tông tổn thương nghiêm trọng, nhất định không dám đến nữa, có thể an tâm khai thác kiếm mạch rồi.

- Vấn Thiên, sau này ngươi định thế nào?

Tông Nghĩa mở miệng hỏi, hắn biết Tần Vấn Thiên đắc tội không ít thế lực lớn, hôm nay hắn giao Tông gia cho Tần Vấn Thiên nhưng vẫn không đủ sức đối kháng với những thế lực cấp bá chủ kia, không biết Tần Vấn Thiên có tính toán gì cho tương lai không.

- Trước tiên thu các mạch "ẩn" vào dưới trướng, sau đó triệu tập tất cả lại cùng một chỗ, nếu được thì ta muốn thành lập một thế lực hoàn toàn mới, hy vọng Tông thúc có thể giúp ta.

Tần Vấn Thiên đáp lời, các thế lực thuộc mạch ẩn của Thương Vương đều không yếu nhưng cũng không thể nào chống lại thế lực cấp bá chủ được.

Phân ra thì ắt tán.

Nếu chờ hắn triệu tập toàn bộ thế lực của mạch ẩn lại, trui rèn bọn họ tập thể, phát triển vài năm thành lực lượng trung kiên thì tất sẽ không yếu hơn các thế lực cấp bá chủ khác, có kém chính là kém về nội tình, thiếu hụt lực lượng thuộc trình độ đỉnh cấp.

Về mặt này thì cần phải dựa vào bản thân hắn và một nhóm nhân vật có thiên phú trác tuyệt nhanh chóng quật khởi, phải mạnh đến mức có thể chống lại lực lượng đỉnh cấp của những thế lực lớn kia.

Tần Vấn Thiên biết rõ, muốn được như vậy thì cần phải có thời gian.

- Chắc chắn rồi.

Tông Nghĩa khẽ gật đầu:

- Ta nắm Tông gia trong tay, nếu có thể tận mắt chứng kiến Thương Vương nhất mạch quật khởi ở Đại Hạ một lần nữa thì đúng là chuyện may mắn biết nhường nào. Ngoài ra, trong gia tộc còn có một vài lão nhân lang bạt bên ngoài, nếu còn sống thì thực lực chắc hẳn đã mạnh hơn rất nhiều, ta sẽ đi triệu tập bọn họ trở về.

Tông gia là thế lực thuộc về mạch ẩn của Thương Vương, tồn tại từ thời Thương Vương cho tới bây giờ, đã phát triển mấy ngàn năm đương nhiên sẽ xuất hiện một số nhân vật có thiên phú trác tuyệt. Theo tuổi tác dần tăng, bọn họ sẽ đi xông xáo khắp đại lục, theo đuổi cảnh giới cao hơn.

- Được như vậy thì quá tốt rồi.

Tần Vấn Thiên cười gật đầu. Trên thực tế, hắn cũng không rõ các thế lực thuộc mạch ẩn của Thương Vương đến bây giờ mạnh cỡ nào, đoán chừng một số thế lực có thể đã bị diệt vong, biến mất theo năm tháng, còn những thế lực giống như thư viện Bạch Lộc cùng với Tông gia cũng coi như là phát triển tương đối khá.

Tất nhiên, cũng có khả năng có một số thế lực sẽ xuất hiện một vài nhân vất khủng bố, cái này thì còn phải đợi hắn đi thăm dò mới biết được.

- Tần Vấn Thiên!

Ngay lúc này, trên vách đá bỗng có một thanh âm hùng hồn vọng tới, truyền xuống dưới vách đá, rơi vào tai Tần Vấn Thiên.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe, ngẩng đầu nhìn về hư không, lạnh lùng mở miệng:

- Người của Vương gia còn không chịu từ bỏ sao?

- Ngươi có thể mượn sức mạnh của yêu kiếm, đó chính là vận khí của ngươi nhưng các người sẽ phải chịu hậu quả về chuyện mà ngươi và Tông gia đã làm hôm nay.

Thanh âm trong hư không mang theo khí tức uy hiếp:

- Ngoài ra, có một việc quên nói với ngươi, ngươi ở thành Bái Kiếm hẳn là còn chưa biết chuyện này đâu.

Tần Vấn Thiên khẽ nhíu mày, nghe giọng điệu của người này tựa hồ cũng không phải chuyện tốt lành gì.

- Tần Vấn Thiên, ta ở thành Bình Châu cũng có nghe thấy, trên bảng Thiên Mệnh, ngươi cùng Mạc Khuynh Thành nắm tay nhau, nói cho thế nhân biết quan hệ của các ngươi, đúng là một đôi thần tiên quyến lữ làm người ta hâm mộ, con dân Đại Hạ đều chúc phúc cho các ngươi đấy.

Tên cường giả của Vương gia này nói chuyện nghe thì như khen ngợi nhưng ngữ khí lại mang theo vô tận lãnh ý.

Chỉ thấy hắn tiếp tục mở miệng:

- Đáng tiếc, trời không chiều ý người, người có tình chưa chắc thành thân thuộc. Thánh địa Đan Vương điện ở thành Vọng Châu đã chiêu cáo khắp chín châu Đại Hạ là muốn chiêu phu cho Mạc Khuynh Thành, chiêu rể cho Đan Vương điện. Tần Vấn Thiên, ngươi cho là Đan Vương điện bồi dưỡng Mạc Khuynh Thành bấy lâu nay lại chịu thả cô ta ra khỏi Đan Vương điện sao? Nếu ngươi cùng Mạc Khuynh Thành kết làm quyến lữ thì chẳng phải là uổng công Đan Vương điện bồi dưỡng cô ta để dâng không cho ngươi à!

Lời nói vừa ra thì sắc mặt Tần Vấn Thiên trong nháy mắt trở nên lạnh như băng, ánh mắt có hàn quang đáng sợ chuyển động.

- Lạc Hà đã đồng ý với Khuynh Thành là sẽ không hỏi tới chuyện này nữa.

Thanh âm của Tần Vấn Thiên cực kỳ lạnh lẽo.

- Buồn cười, nay Mạc Khuynh Thành có biểu hiện xuất chúng như thế, Lạc Hà há lại cho phép Mạc Khuynh Thành rời đi cùng ngươi? Nếu vậy thì bà ta cần gì phải mang Mạc Khuynh Thành trở về, phu quân tương lai của Mạc Khuynh Thành cũng phải gia nhập Đan Vương điện nhưng chỗ đó cũng không phải là nơi ngươi có thể đi.

Đối phương lạnh lùng nói:

- Hơn nữa ta nghe nói sau khi chuyện này được công bố, Mạc Khuynh Thành điên cuồng đại náo Đan Vương điện, thậm chí muốn tự mình chạy trốn nên đã chọc giận Lạc Hà, bị bắt nhốt lại. Đây cũng là cơ hội cuối cùng mà Lạc Hà dành cho Mạc Khuynh Thành, nếu nàng ta dám từ chối, hậu quả khó mà nói trước được.

Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, trên người tỏa ra hàn ý đáng sợ, hắn biết thừa Lạc Hà sẽ không dễ gì tác thành cho hắn cùng Mạc Khuynh Thành nhưng chỉ mới một năm ngắn ngủi thôi mà Lạc Hà lại vi phạm cam kết, làm ra chuyện như vậy.

- Tần Vấn Thiên, ngươi còn dám đến thành Vọng Châu hay không?

Người trung niên kia đi mất, giọng nói hùng hồn kia cũng theo đó trở nên xa dần, chỉ để lại một đạo lãnh âm vang vọng khắp vách đá!

Tần Vấn Thiên có dám đến Đan Vương điện ở thành Vọng Châu nữa không?!